Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 68-69




Chương 68:

Khi nghe Thiên Thiên hỏi Mỹ Huệ, chính Tống Vinh Hiển cũng rất rối bời. Hắn giống hệt với Mỹ Huệ, đầu hiện giờ muốn nổ tung. Hắn đau lòng nhìn Thiên Thiên rồi lại quay sang nhìn người con gái kia, cả hai người, hắn đều không muốn làm ai tổn thương. Nhưng với tình cảm hiện tại, nếu phải lựa chọn, hắn sẽ không rời xa Mỹ Huệ. Mặc dù hắn biết làm như vậy rất có lỗi với Thiên Thiên, nhưng mà hắn không thể tiếp tục nói dối với tình cảm của cô nữa. Từ lúc năm tuổi, hắn đã ở bên cô, cùng cô trải qua rất nhiều kỉ niệm, nhưng hắn chỉ xem cô như một người em gái, hắn không muốn phải đánh lừa tình cảm của mình. Còn với Mỹ Huệ, hắn không thể nào rời bỏ cô được, hắn yêu cô, thậm chí yêu điên cuồng, cô là tất cả đối với hắn. Hắn rất muốn nói với Thiên Thiên rằng, Mỹ Huệ chính là người mà hắn yêu.

Nhưng Tống Vinh Hiển chưa kịp mở lời thì Mỹ Huệ đã nói cô là hầu gái hắn. Hắn nhìn cô mà lòng đau nhói. Tại sao cô lại nói như vậy? Cô không muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn hay sao? Hắn biết cô vì Thiên Thiên, nhưng mà hắn không muốn như vậy. Dù sao cuối cùng cũng phải làm tổn thương một trong hai người, hắn không muốn cô phải là người chịu vết thương này. Hắn lại nhìn Thiên Thiên, có lẽ hắn là người đàn ông tồi tệ nhất trên đời này.

Trương Hùng nghe Mỹ Huệ trả lời, cậu cũng cảm thấy buồn cho cô. Nhưng mà cậu không biết nên làm thế nào cho đúng. Mỹ Huệ là người chị ruột mà cậu yêu thương và cố gắng bảo vệ. Còn Thiên Thiên, cậu luôn xem cô ấy như người thân trong gia đình. Cậu thở dài. Có lẽ cậu không nên xen vào mối tình này.

Còn Gia Ân thì rất vui vẻ khi Mỹ Huệ nói vậy. Anh thích cô, tất nhiên sẽ không muốn cô bên cạnh Tống Vinh Hiển. Bây giờ Thiên Ngọc trở về, anh mong rằng Tống lão đại sẽ ở bên cạnh cô ấy, còn Mỹ Huệ, anh nhất định sẽ thay hắn chăm sóc thật tốt cho cô.

Có lẽ trong phòng bệnh, người bình tĩnh nhất chính là Rose, cô không để lộ nét cảm xúc nào, ánh mắt hiện lên một chút nét tính toán, không ai có thể đoán được cô đang âm mưu điều gì.

"Hầu gái?" Thiên Thiên cau mày. Cô nhìn sang Tống Vinh Hiển. "Anh có hầu gái riêng từ khi nào vậy? Em chỉ bất tỉnh một lát thôi mà sao lại...?" Cô lại nheo mắt nói. "Mà nữ vương này, sao em lại cao hơn thế kia? Hùng nữa."

Bước ra khỏi phòng bệnh, Mỹ Huệ vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô thẩn thờ đi ra khỏi bệnh viện. Ngồi trên xe buýt, cô không ngừng suy nghĩ. Thiên Thiên thật sự không nhớ gì về cô hết, cô ấy sẽ trở về bên Tống Vinh Hiển. Đôi mắt Mỹ Huệ hơi đỏ. Có lẽ cô nên từ bỏ tình yêu của mình. Cô chỉ là kẻ đến sau, vả lại thân phận của cô chỉ là hầu gái, càng không thể ở bên cạnh ông chủ. Theo như câu chuyện mà Rose đã kể với Mỹ Huệ, cô càng dễ dàng cho phép mình buông tay hắn, làm sao mà cô có thể cướp lấy niềm hạnh phúc mà người bạn của cô đã chờ đợi suốt mười hai năm. Cô hiểu khoảng thời gian đó dài như thế nào. Mười hai năm cố gắng theo đuổi một người, nhưng chỉ sau một năm yêu nhau lại phải xa rời tiếp hai năm. Thiên Thiên đã hi sinh rất nhiều trong tình yêu, vậy mà cô lại cướp đi người yêu của cô ấy. Bây giờ, Thiên Ngọc đã quay về, cô nên chúc phúc cho cô ấy với tư cách là một người bạn. Cô không muốn để cô ấy phải đau khổ, cô sẽ từ bỏ hạnh phúc của mình, sẽ trả lại tất cả cho cô ấy, bởi vì cô hiểu cảm giác phải rời xa người mình yêu thương là như thế nào. Thiên Ngọc còn tội nghiệp hơn cô rất nhiều. Ba mẹ đều bị giết, đều phải trở thành trẻ mồ côi. Nhưng Mỹ Huệ lại may mắn hơn, bởi vì cô còn có Trương Hùng. Thiên Ngọc phải mất cả gia đình, người yêu và cả gương mặt xinh đẹp, đã mất hết tất cả. Còn Mỹ Huệ, giờ này cô chỉ cần một mình Trương Hùng thôi là đủ rồi.

Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thanh lịch của Mỹ Huệ. Chính cô còn không biết mình đang khóc. Khi nhận ra thì nhanh chóng lấy tay lau đi. Nhưng càng lau thì nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Cô nhận dỗi không lau nữa, cứ ngồi khóc như một con ngốc. Mọi người trên xe buýt ai cũng tò mò nhìn cô. Họ muốn biết rằng, tại sao cô gái này lại khóc nhiều đến như vậy? Ngay cả cụ già ngồi kế bên Mỹ Huệ cũng phải dỗ dành cô. Thật xấu hổ!

Thiên Ngọc trong phòng bệnh cứ ngồi trước gương ngắm nghía gương mặt mình. Thì ra đã hai năm trôi qua rồi sao? Hai năm đó cô đã làm những gì? Tại sao cô lại bị mất kí ức khi đó chứ? Cô có cảm giác, cô đã bỏ quên một quyết định rất quan trọng. Nhưng mà... gương mặt mới này cũng thật xinh đẹp.

"Ngọc à, cậu cũng đừng soi gương hoài như thế chứ." Gia Ân càu nhàu. Từ nãy đến giờ, cô không hề rời khỏi cái gương dù chỉ một giây.

"Sao nào? Mình phải cần thời gian để quen với gương mặt mới này chứ." Thiên Thiên liếc anh, rồi sau đó kéo tay Tống Vinh Hiển bĩu môi hỏi. "Hiển à, anh có thích gương mặt này không?"

"Có." Hắn trả lời. Thiên Thiên cũng có chút lo sợ hắn sẽ bỏ cô vì gương mặt giả này. Nhưng khi nghe hắn nói vậy, cô liền cảm thấy yên tâm. Cô tin tưởng hắn sẽ không xa bỏ cô vì lý do như thế này.

"Này Tuấn Kiệt, anh có thích gương mặt này không?" Cô lại quay sang người đàn ông đang đứng trong góc tường kia. Từ nãy đến giờ, anh rất im lặng, không hề phát ra một thứ âm thanh nào.

"Có. Anh rất thích." Anh cười dịu dàng. Cho dù ngoại hình Thiên Thiên xấu hay đẹp, thậm chí bị hoại tử cả khuôn mặt, anh vẫn sẽ thích. Nhưng anh cũng rất vui khi cô nhớ đến anh. Trong căn phòng này, nãy giờ chả ai để ý đến người đàn ông trong góc tối cả, chỉ có mình cô thấy anh. Việc Thiên Thiên lấy lại được toàn bộ kí ức, anh cũng rất vui mừng. Nhưng mà... còn ông chủ thì sao? Hắn sẽ chịu rời Mỹ Huệ và quay về với cô? Anh không dám chắc. Anh không muốn để cô ấy bị tổn thương. Nếu như ông chủ thật sự từ bỏ cô, anh sẽ dùng cả tất cả mọi thứ anh có để an ủi cô, sẽ luôn ở bên cạnh khi cô đau khổ. Anh sẽ luôn bảo vệ cô như lúc xưa...

"Còn ba người thì sao? Có thích không?" Thiên Thiên lại quay sang hỏi Hùng, Gia Ân và Rose. Cả ba người họ đều cùng lúc gật đầu.

Thiên Thiên thích thú quay sang trò chuyện với Tống Vinh Hiển. Người nam nhân này, càng ngày càng đẹp trai hơn rồi, không biết hai năm qua cô không ở bên, người đàn ông này có "lén phén" với ai hay không. Nếu có thì đừng để cô biết được, nếu không thì chết với cô...

"Nữ vương à, người đã quyết định gì rồi sao?" Trương Hùng đứng bên cạnh Rose hỏi. Từ nãy giờ, anh thấy cô đứng trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Nghe Hùng nói, Gia Ân cau mày nhìn cô. Nữ vương thật sự sẽ làm gì đây? Anh có chút bất an.

"Đúng vậy. Ta đã quyết định sẽ giúp người đó quay về bên cạnh Tống lão đại."

"Người đó là ai?" Hai nam nhân bên cạnh đồng thanh hỏi, suy nghĩ của nữ vương chẳng có ai đọc được cả. Gia Ân đang cầu mong đó là Thiên Ngọc. Anh không muốn Mỹ Huệ tiếp tục ở bên hắn nữa.

"Nữ vương à, người cùng Thiên Ngọc lớn lên cùng nhau. Chắc hẳn người sẽ giúp cô ấy chứ. Đúng không?" Gia Ân hồi hộp nói. Anh hiện giờ chỉ có thể nói những lời này. Nhưng anh cũng biết rằng, dù anh nói như thế thì nữ vương vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Chương 69:

"Ta sẽ giúp Thiên Ngọc." Nữ vương bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về phía đôi nam nữ kia.

"Yeah!" Nghe vậy, Gia Ân liền vui sướng nắm chặt hai bàn tay ăn mừng. Phải vậy chứ, nữ vương là số một. Đúng là không có gì qua được tình cảm thân thiết như chị em này.

"Ngươi có muốn ta ném ngươi vào âm phủ không?" Nữ vương tức giận với hành động quá trớn của Gia Ân.

"Tôi không muốn." Anh lập tức tỏ vẻ hối lỗi, cúi gầm mặt xuống đất, lắc đầu lia lịa từ chối.

"Tại sao người lại giúp chị ấy?" Trương Hùng hỏi.

"Hiện tại, chúng ta cần Mỹ Huệ để khôi phục Thị bang, nhưng Tống lão đại vẫn một mực ngăn cản. Nếu muốn làm được, chúng ta nên tách cô ấy ra hỏi hắn." Giọng nói của nữ vương đầy sự nghiêm túc.

Trái với sự vui mừng khôn xiết của Gia Ân, thì Trương Hùng bên cạnh có một nỗi ưu tư. Nếu như nữ vương đã quyết định như vậy, thì Mỹ Huệ chắc chắn sẽ phải xa rời Tống Vinh Hiển. Thứ mà nữ vương đã quyết thì bằng mọi cách sẽ làm bằng được, cô chưa bao giờ thất bại cả. Cậu chỉ sợ như thế, Mỹ Huệ sẽ phải đau khổ.

***

Một tuần sau.

"Ông chủ đã về." Mỹ Huệ đứng trước cổng biệt thự. Khi Tống Vinh Hiển vừa bước xuống xe liền cung kính chào. Ngay sau đó, một người con gái lại bước từ xe xuống. Thiên Thiên khoác tay hắn rồi cùng đi vào biệt thự. Chuyện cô sống ở biệt thự không có gì là ngạc nhiên cả, ngay cả Mỹ Huệ cũng không hề cảm thấy khó chịu. Ngay từ lúc nhỏ, cô đã sống ở biệt thự này, mọi kỉ niệm vui hay buồn đều được lưu lại ở đây. Nơi này có thể được xem là ngôi nhà thứ hai của cô, bởi nó có người mà cô yêu thương và cũng là nơi cô chớm nở tình yêu của mình.

Mỹ Huệ nhìn theo bóng lưng của cặp đôi tình nhân đằng trước. Cô nhìn người đàn ông kia mà trong lòng đau nhói. Đã một tuần rồi cô không hề nói chuyện với hắn. Hắn suốt ngày luôn ở trong bệnh viện nên chuyện gặp mặt nhau thôi đã rất xa vời. Trong thời gian đó, cô nhớ hắn kinh khủng, khi đó cô cứ tưởng mình sẽ chết mòn đi. Hằng đêm cô không thể ngủ yên giấc được, mặc dù hoa Huệ trắng đã làm cơn ác mộng của cô dịu đi một chút. Cô đã đến phòng của Tống Vinh Hiển, nằm trên giường mà ngửi lấy mùi hương của hắn, nhưng vẫn chẳng thể nguôi đi được nỗi nhớ nhung của mình. Chính cô cũng không ngờ rằng, mình lại yêu hắn sâu đậm đến như vậy.

Mỹ Huệ lại nhìn sang Thiên Thiên. Cô ấy trông rất xứng đôi với ông chủ. Cô đã quyết định sẽ không cướp đi niềm hạnh phúc duy nhất của người bạn mình. Cô giờ đây, chỉ có thể chúc phúc cho hai người họ và mong rằng mình có thể quên đi mối tình đầu này.

Về đến lầu ba, Tống Vinh Hiển liền đi vào phòng ngủ. Đứng dưới vòi sen, hắn trầm tư suy nghĩ, gương mặt có chút thống khổ. Hắn từ khi bước xuống xe đều hướng tầm mắt về Mỹ Huệ. Hắn đau lòng khi thấy cô cứng nhắt với hắn như vậy, tim hắn đau khi nhìn thấy vẻ mặt u buồn của cô. Hắn biết cô sẽ vì tình bạn mà rời xa hắn. Nhưng hắn không muốn như vậy, hắn sẽ không để cô làm như thế. Hắn yêu cô, hắn sẽ không bao giờ rời bỏ cô đâu. Về Thiên Ngọc, hắn mong cô ấy sẽ hiểu.

Thiên Thiên ngồi trên ghế sopha, vui vẻ ngắm nhìn lầu ba. Đã hai năm rồi nhưng nơi này vẫn vậy, không một chút thay đổi.

"Cậu muốn uống nước cam không?" Mỹ Huệ lên tiếng. Cô biết Thiên Thiên rất thích uống nước cam, và biết cả khẩu vị của cô ấy như thế nào. Dù bây giờ đã biết cô là người yêu của Tống Vinh Hiển nhưng Mỹ Huệ không những không cảm thấy ngại ngùng với cô, mà còn muốn đối xử với cô tốt hơn.

Thiên Thiên nghe vậy thì gật đầu. Một lát sau, Mỹ Huệ đặt lên bàn một ly nước cam, cô cầm lên uống một chút.

"Ngon thật đấy. Nghe nói cậu là bạn thân của tôi?" Thiên Thiên quan sát Mỹ Huệ một lượt rồi hỏi. Cô gật đầu.

"Đúng vậy sao?" Thiên Thiên bỏ ly nước cam xuống rồi thích thú đứng dậy. "Có thể pha một ly nước chuẩn vị của tôi như vậy thì không cần bàn cãi nữa rồi." Cô đã được Gia Ân kể lại tất cả mọi chuyện trong hai năm này. Lúc làm hầu gái, khi nghe ngóng được tin gì, kể cả mọi chuyện Mỹ Huệ tâm sự, cô đều báo cho nữ vương. Vậy nên có thể xem như cô chưa hề mất trí nhớ trong hai năm này.

"Nhưng mà..." Nụ cười của Thiên Thiên bỗng dưng biến mất, thay vào đó là một tiếng sét trên đỉnh đầu. "Tôi không muốn làm bạn với cậu nữa." Đúng là Gia Ân đã kể toàn bộ, kể cả câu chuyện về tình yêu mới của Tống Vinh Hiển. Mà người đó không ai khác, lại là một cô hầu gái. Cô không hề hiểu được hắn lại nghĩ gì mà lại đi yêu một người hầu gái? Hắn có biết rõ nếu chuyện đó bị phát tán, Loen bang sẽ bị hủy hoại? Hai năm không có cô, hắn đã bị loạn trí rồi à? Thiên Thiên lại chăm chú nhìn Mỹ Huệ. Đúng là cô có cảm giác thân quen với người này, nhưng có lẽ bị quên đi kí ức trong thời gian đó nên cô cũng không cảm thấy quen thuộc cho lắm. Như vậy cũng tốt, cô có thể thoải mái mà tách Mỹ Huệ ra khỏi người đàn ông của mình. Cô sẽ không để tiếp tục mất đi Tống Vinh Hiển đâu, bây giờ cô chắc chắn sẽ giữ thật chặt, không để bị vụt mất nữa.

Thiên Thiên nói xong thì bỏ đi lên phòng. Mỹ Huệ đứng đó, cô vẫn còn ngơ ngác. Không muốn làm bạn với cô nữa? Đây là một tin cực sốc đối với cô. Khi quyết định mình sẽ từ bỏ ông chủ, cô đã mong rằng có thể tiếp tục trở thành bạn với Thiên Thiên. Nhưng bây giờ thì tan tành rồi... Mà cũng mặc kệ, cô vẫn sẽ tiếp tục đối xử tốt với cô ấy.

"Căn phòng này luôn khóa sao?" Thiên Thiên bước vào một căn phòng. Mỹ Huệ trước kia luôn thắc mắc vì sao Tống Vinh Hiển luôn khóa căn phòng này. Nhưng giờ thì cô hiểu rồi. Thì ra phòng này lúc trước là của Thiên Ngọc, cô có chút buồn. Có thể thấy hắn giữ gìn như vậy, chứng tỏ vẫn còn rất yêu cô ấy. Có lẽ quyết định của cô là đúng.

Khi thấy Mỹ Huệ gật đầu thừa nhận thì Thiên Thiên sung sướng. Cô biết ngay mà, hắn vẫn còn yêu cô. Chắc cô không cần phải tốn sức đối đầu với cô hầu gái kia rồi. Bởi vì người tự cao như Tống lão đại, sẽ chẳng bao giờ yêu thật lòng một cô hầu gái đâu. Chắn chắc vì nhớ cô quá nên tìm đại một người để thay thế. Thiên Thiên cười hài lòng.

"Này, tôi đói bụng rồi. Cô mau đi nấu cơm đi." Thiên Thiên nói. Mỹ Huệ nghe vậy thì cũng gật đầu rồi ra khỏi phòng.

Thiên Thiên ngồi xuống giường, hoài niệm nhìn khắp căn phòng. Vẫn như cũ, bàn ghế, tủ, giường, cả những bức hình trên tường nữa. Cô đứng dậy, đi đến những bức ảnh đó rồi cười tủm tỉm. Là hình của cô và Tống Vinh Hiển ngày xưa.

"Em sao vẫn còn xem những tấm hình đó?" Tống Vinh Hiển bước vào phòng.

"Sao chứ? Chẳng phải rất hoài niệm sao?" Thiên Thiên bĩu môi. Hắn nghe vậy thì cười khì. Đúng là hoài niệm thật.

"Này, anh có nhớ bức này không?" Cô chỉ vào một bức hình. Trong đó có một cậu bé trai bị trầy xước khắp người, còn cô bé gái thì đang dỗ dành cậu.

"Nhớ như in." Hắn có vẻ rất bực bội.

"Ha ha. Anh đến bây giờ còn giận sao?" Thiên Thiên cười lớn. Rồi cô lại chỉ vào một cô bé chừng ba tuổi ở góc trái bức hình. Cô bé đó mặc một chiếc đầm công chúa, cột tóc hai bên trông rất dễ thương, đôi má hồng hồng nhưng đôi môi chím lại giận dữ nhìn hai người.

"Nữ vương cũng thật là, sao lại đẩy anh từ trên cao xuống chứ!" Cô cười khúc khích. "Ai bảo anh chọc người làm gì." Nữ vương là vậy, từ lúc ba tuổi đã rất mưu kế, không sợ thứ gì cả, thậm chí có khả năng gây thương vong cho người khác rất cao.