Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 33




Chương 33:

Tiếng xì xào vang lên. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa. Mỹ Huệ giờ mới thấy có một cô gái đang đi vào. Ấy! Bộ đồ cô ấy mặc trông giống hệt Mỹ Huệ, chỉ có điều của cô ấy màu đen. Nhưng trông cô ấy thật đẹp! Làn da trắng tuyết, đôi môi đỏ mọng, hai má hơi hồng. Mỹ Huệ cố nhìn cô gái đó kĩ hơn rồi nhìn lại mình. Cùng một bộ đồ nhưng cô ấy lại đẹp hơn. Đôi lông mi dài và cong cùng với hai lún đồng tiền sâu trên hai bên má đang cười của cô ấy, trông cô ấy thật rạng rỡ. Vả lại cách mà cô ấy bước đi rất tự tin và có phần hơi ngạo mạn. Mỹ Huệ đoán cô ấy là con gái của người nào đó rất giàu có, bởi vì trông cô ấy rất trẻ, khoảng mười tám tuổi. Nhưng mà, cô ấy thích màu đen sao? Từ đầu đến chân, tất cả trang sức hay bất kì thứ gì đều có màu đen... thật giống như ông chủ. Mỹ Huệ nhìn sang Tống Vinh Hiển.

"Yên tâm đi. Cô đẹp hơn cô ta nhiều."

Mỹ Huệ bất ngờ với câu nói của Tống Vinh Hiển. Cô không biết hắn đang an ủi cô hay khen thật lòng nữa.

Đình Phong khi thấy cô ấy thì đôi mắt sáng rực. Anh tươi cười tiến về phía cô gái. Mỹ Huệ há hốc mồm khi thấy anh quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay của cô gái rồi hôn vào bàn tay trắng nõn ấy. Nhưng mà... Mỹ Huệ lại một lần nữa há hốc. Cô gái ấy đã đạp Đình Phong sao? Mỹ Huệ thật không tin vào mắt mình, một cô gái trông nhỏ nhắn như thể mà lại có thể đạp ngã một người lực lưỡng như Đình Phong. Mọi người xung quanh ai cũng đều bất ngờ nhưng không bằng Mỹ Huệ. Khi đạp ngã Đình Phong, cô gái ấy nhìn anh cười thách thức. Đình Phong đứng dậy phủi áo, vui vẻ đi đến nói gì đó với cô ấy. Mỹ Huệ thật không hiểu nổi. Đình Phong bị một cô gái đạp ngã nhưng lại không bực tức mà lại rất vui vẻ. Thật kì lạ!

Cô gái ấy bỏ mặc Đình Phong ở phía sau đi đến chỗ Tống Vinh Hiển. Thấy vậy, Mỹ Huệ cau mày. Chẳng lẽ, cô gái này thích ông chủ sao? Nhưng không, có lẽ Mỹ Huệ đã coi thường cô gái này rồi. Cô ấy chủ động bắt tay với Tống Vinh Hiển, đôi mắt nhìn hắn không hề kiêng dè. Mỹ Huệ thấy đây là lần đầu trừ Đình Phong có người dám nhìn thẳng vào mắt ông chủ. Tống Vinh Hiển cũng đưa tay ra bắt. Dù chỉ bắt tay nhưng không khí giữa hai người họ rất u ám, Mỹ Huệ có thể cảm nhận được.

Ánh đèn bỗng tắt, chỉ cò lại ánh sáng trên sân khấu. Hai người kia cũng ngừng bắt tay nhau nhưng bên cạnh họ vẫn vương lại chút không khí u ám khi nãy. Tất cả mọi người đều tập trung về phía sân khấu. Đình Phong bước ra nói vào micro.

"Cảm ơn mọi người đã đến tham dự sinh nhật của tôi..."

Thì ra hôm nay là sinh nhật của Đình Phong. Mỹ Huệ đã hiểu ra. Nhưng mà vậy thì ông chủ dẫn cô theo làm gì. Chẳng lẽ đúng theo lời ông chủ nói? Mỹ Huệ quay sang lườm Tống Vinh Hiển. Sau đó là một bài diễn thuyết thật dài của Đình Phong. Cô gái đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, ánh mắt của cô khi nhìn anh đầy sự tức giận.

"Và như mọi người đã biết đây không chỉ là sinh nhật của tôi." Câu nói đầy bí ẩn của Đình Phong khiến tất cả phóng viên cũng như Mỹ Huệ bất ngờ, còn những người khác thì vẫn tỏ ra bình thường.

"Đây chính là buổi tiệc tập hợp các hắc bang." Cô gái kia nói nhỏ vào tai Mỹ Huệ khiến cô giật mình.

Mỹ Huệ bất ngờ nhìn cô gái. Cô gái cười nói tiếp.

"Em thấy chị không biết nên mới giải thích. Dù gì chị cũng là bạn gái của Hiển, chị cũng nên biết."

Đang định giải thích cô chỉ là người hầu của ông chủ thì cô gái ấy đã bị Tống Vinh Hiển lôi đi.

"Chị em sao?" Như Mỹ Huệ đã đoán, cô gái đó nhỏ tuổi hơn mình nhưng mà... tại sao cô ấy lại đẹp và cao như thế? Mỹ Huệ khóc thầm. Đối với cô ấy thì mình là đích thực là chuột nhắt rồi. Mỹ Huệ lại suy nghĩ đến câu nói của cô gái. Vậy đây là buổi gặp mặt của các lão đại hắc bang sao? Mỹ Huệ có phần sợ sệt nhìn xung quanh. Cô lại nghi ngờ cô gái vừa nãy. Tại sao cô lại biết? Cô lại gọi ông chủ là Hiển thân mật như vậy trong khi vừa nãy hai người rất u ám. Đình Phong là lão đại thì có lẽ Mỹ Huệ không bất ngờ cho lắm vì dù gì anh và ông chủ cũng là bạn chí cốt từ nhỏ. Còn cô gái đó? Mỹ Huệ cau mày suy nghĩ. Cô đã nghĩ ra rồi, lông mày cô dãn ra. Chắc có lẽ cô là con gái của vị lão đại nào đó. Còn việc cô gọi ông chủ là Hiển thì Mỹ Huệ chắc chắn rằng cô là một cô gái rất gan dạ. Đúng vậy rồi! Mỹ Huệ gật đầu cười đắc ý.

"Thôi chết rồi!" Mỹ Huệ lo sợ. Có lẽ nào khi nãy ông chủ kéo cô ấy đi là vì muốn tra tấn cô ấy vì tội dám gọi thẳng tên ông chủ không? Không được! Cô phải đi cứu cô ấy. Mỹ Huệ chạy theo đường vừa nãy ông chủ kéo cô gái ấy đi.

"Cô đi đâu vậy?" Đình Phong kéo Mỹ Huệ lại.

"Ông chủ đã bắt cô gái ấy đi rồi." Mỹ Huệ lo lắng nói.

"Sao?" Đình Phong bất ngờ.

***

"Cô không cần phải nói cho cô ấy biết đâu." Ngoài vườn, Tống Vinh Hiển đứng đối diện với cô gái lúc nãy nói.

"Dù sao chị Huệ cũng cần được biết." Cô gái khoanh tay trước ngực bình thản trả lời.

"Không cần. Tôi không muốn cô ấy biết quá nhiều."

"Hừ!" Cô cười nhếch mép. "Vậy thì anh không nên đưa cô ấy đến đây. Anh có thể từ chối yêu cầu của tôi."

"Tôi đưa cô ấy đến chỉ để biết sự thật."

"Được thôi. Dù sao anh cũng đã đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ cho anh biết sự thật."

"Mau nói đi."

"Không nhanh vậy đâu. Tôi muốn hỏi, tại sao anh lại dám đưa chị ấy đến nơi nguy hiểm thế này."

"Bởi vì tôi có thể bảo vệ cho cô ấy." Tống Vinh Hiển nắm chắc nói.

"Rất tốt." Cô gái ấy vỗ tay khen ngợi.

Tống Vinh Hiển cau mày.

"Chị ấy rất giống bà ta. Anh biết rõ phải không?" Thái độ của cô gái lập tức thay đổi, cô trở nên nghiêm túc hơn.

Tống Vinh Hiển không nói gì. Đúng vậy, hắn biết rất rõ. Tại sao khi lần đầu gặp Mỹ Huệ, hắn lại không nhận ra. Nếu lúc đó hắn nhận ra, có lẽ bây giờ cô sẽ không còn ở đây nữa. Sẽ dễ dàng cho hắn hơn.

"Nhưng... tôi xin lỗi. Tôi không thể nói cho anh được."

"Cô." Tống Vinh Hiển tức giận.

"Sự thật thì tôi có thể nói nhưng không thể nói ở nơi này."

Tống Vinh Hiển lập tức hiểu ý.

"Tôi sẽ thông báo địa điểm cho anh sau."

"Cô dám chơi tôi sao?"

"Tại sao anh biết nhưng vẫn đưa chị ấy đến." Câu nói khiến Tống Vinh Hiển hoàn toàn im lặng. Hắn quay người bỏ đi.

"Quả là mù quáng. Vậy nên tôi không thể nói sự thật cho anh được. Nếu biết được có thể anh sẽ giết chị ấy mất. Tôi sẽ không chấp nhận." Cô gái lắc đầu ngán ngẩm.

Tống Vinh Hiển đầy tức giận tự đánh vào cột. Tại sao hắn biết rõ nhưng vẫn đưa cô đến đây chứ? Thù hận đã khiến anh không thể suy nghĩ được gì rồi sao?

"Chết tiệt." Tống Vinh Hiển lại tiếp tục đánh vào cột. "Cũng may..."

Hắn thở dài. Cũng may cô ta không nói sự thật. Nếu sự thật đúng như vậy thì có lẽ hắn sẽ không phải là người bảo vệ Mỹ Huệ, mà là người sát hại... Khoan đã, cô ta muốn gặp Mỹ Huệ để làm gì? Tống Vinh Hiển cau mày, con ngươi dần trở nên đen tối. Chẳng lẽ... Tống Vinh Hiển chạy đi tìm Mỹ Huệ. Không đúng, nếu cô ta có ý định làm hại Mỹ Huệ thì đã nói sự thật rồi. Hắn dừng lại tại sân lầu. Dựa vào tường, hắn chợt nhận ra. Thì ra là vậy! Hắn cười khổ. Nữ vương đang muốn dò xét hắn đây mà, tất cả đều là kế hoạch của cô ta, cô ta đã khiến hắn mất tinh thần từ lần này đến lần khác chỉ vì một người. Hắn đã thua rồi. Lần này hắn công nhận rằng hắn đã thua. Hắn đã không suy nghĩ gì mà cứ chạy đi tìm cô. Hắn đã yêu cô mất rồi! Bây giờ hắn đã thừa nhận.

"Thiên Ngọc, anh yêu em!" Tống Vinh Hiển ngẩng mặt trên nhìn trăng, ánh mắt tràn ngập sự u buồn. "Nhưng anh xin lỗi. Tình cảm với em, anh đã đánh mất rồi." Hắn lại thay đổi ánh mắt, lần này hắn giễu cợt nói: "Nữ vương, cô đã thắng rồi. Cô thắng vì đã khiến tôi trở thành người bạn trai tồi. Đáng lẽ, tôi không nên cá cược với cô."