Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 611




 

Chương 611

Điều bất ngờ thứ hai là Diệp Quân lại dám giết người của Cổ tộc.

Nếu là gã, gã chắc chắn không dám!

Dù sao đó cũng là Cổ tộc.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng như Diệp Quân nói, cho dù không giết Cổ Hạo thì với tính cách và nhân phẩm của Cổ Hạo, sau này chắc chắn sẽ tiếp tục nhắm vào hắn.

Vì vậy giết luôn bây giờ thì tốt hơn!

Nghĩ đến đây, Giang Phàm lắc đầu thở dài.

Mấy người trước so tài với Diệp Quân đều vô cùng thân thiện, mọi người cùng tôn trọng lẫn nhau, cho nên dù thua trận, Diệp Quân cũng không có ý định giết người, mà ngược lại còn quý mến nhau hơn.

Chỉ có Cổ Hạo là khác, vừa đến đã nói muốn giết người, hơn nữa không chỉ nói mà còn làm.

Vậy nên y không chết thì ai chết?

Đúng là không oan chút nào!

Sau khi cất nhẫn không gian của Cổ Hạo đi, Diệp Quân đi đến trước mặt Tịch Huyền, xòe bàn tay ra, một bộ giáp màu vàng sẫm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Cả bộ áo giáp được tạo thành từ lớp vảy không rõ tên, mỗi miếng vảy đều được khắc kí tự bí ẩn.

Siêu thần giáp!

Diệp Quân đưa siêu thần giáp cho Tịch Huyền: “Cho cô này!”

Tịch Huyền ngẩn người.

Tất cả mọi người đều bất ngờ.

Tặng người khác?

Chết tiệt!

Hắn tặng siêu thần giáp cho người khác hả?

Một chiếc siêu thần giáp trị giá ít nhất trăm vạn tinh thạch.

Hơn nữa thứ này chưa chắc đã mua được dễ dàng, có thể nói chỉ dùng tiên tinh mới có thể mua được.

Mà cho dù dùng tiên tinh thì ít nhất cũng phải tốn hàng trăm vạn.

Hàng trăm vạn tiên tinh!

Đây là một con số khổng lồ.

Đối với những thế lực lớn trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, hàng trăm vạn tiên tinh không hề quý giá, nhưng đối với Trung Thổ Thần Châu lại vô cùng quý giá.

Bây giờ ở Trung Thổ Thần Châu không có nhiều thế lực có thể đưa ra một khoản tiền lớn như vậy.

Vậy mà lúc này Diệp Quân lại tặng siêu thần giáp cho người khác!

Thật hào phóng!

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: Tại sao?”

Cô ấy thấy hơi khó tin, vì cô ấy cũng không ngờ Diệp Quân sẽ tặng bộ giáp này cho mình.

Đó là siêu thần giáp!

Cả Trung Thổ Thần Châu này cũng chẳng có nhiều.

Diệp Quân nói: “Sững sờ làm gì vậy?”

Tịch Huyền hỏi lại: “Tại sao lại tặng ta?”