Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4297




Chương 4297

Tịnh Sơ đáp: “Cô ấy có phần giống ngươi đấy, khi điên lên, sức chiến đấu sẽ tăng vọt, lúc bình thường thì rất yếu”.

Diệp Quân: “…”

Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân, do dự một lát rồi giải thích: “Không phải ta nói ngươi yếu đâu nhé”.

Mặt Diệp Quân đen sì.

Nhất Niệm biết Tịnh Sơ không giỏi ăn nói bèn vội chuyển chủ đề: “Tướng công có kiếm Thanh Huyên, có thể phá được bất cứ thời không nào, chỉ là nền văn minh vũ trụ Vô Gian…”

Nói đến đây, trong mắt cô ta có vẻ lo lắng.

Tịnh Sơ nói: “Ta đi cùng hắn”.

Diệp Quân nghĩ rồi bảo: “Vũ trụ Vô Gian có rất nhiều cường giả vừa mới chết, nếu ta là lão đại của vũ trụ Vô Gian chắc chắn sẽ cảnh giác, không dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy nên bây giờ ra tay sẽ an toàn hơn”.

Hắn muốn cứu vị Thiên Hành Chủ kia còn có một nguyên nhân nữa là tuy hiện giờ vũ trụ Vô Gian tổn thất không ít cường giả, nhưng chắc chắn không đến mức thiệt hại nặng nề, vẫn còn Nhất điện chủ bí ẩn của Ác Đạo Minh đến giờ vẫn chưa xuất hiện… Hắn phải đề phòng.

Mà bây giờ hắn và nền văn minh Thiên Hành coi như đã ở cùng một thuyền, nếu có thể cứu vị Thiên Hành Chủ kia ra thì cũng coi như có thêm một đồng minh mạnh.

Tịnh Sơ hỏi: “Khi nào thì đi?”

Diệp Quân nhìn Tịnh Sơ: “Tiền bối nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta xuất phát”.

Tịnh Sơ gật đầu: “Được”.

Nói rồi bà ta hóa thành một luồng sáng, bây vào trong cây sinh mệnh Thiên Hành.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này Tịnh An đang nằm dưới đất bỗng từ từ mở mắt.

Thấy vậy, hai người mau chóng đi tới, Nhất Niệm nhẹ nhàng đỡ Tịnh An dậy: “Cảm giác thế nào?”

Tịnh An đưa tay ôm đầu: “Hơi chóng mặt”.

Nhất Niệm nhẹ nhàng xoa đầu Tịnh An, một lúc sau lấy kẹo hồ lô ra đưa cho cô ta: “Này”.

Nhìn thấy kẹo hồ lô, Tịnh An hơi ngẩn người, sau đó nước mắt tuôn rơi.

Nhất Niệm vội hỏi: “Làm sao thế?”

Tịnh An cầm chặt kẹo hồ lô không nói gì, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi…

Thấy Tịnh An khóc mãi, Nhất Niệm không kìm được nước mắt cũng khóc theo. Từ nhỏ đến lớn, cô ta chơi thân với Tịnh An nhất, thấy Tịnh An không vui, cô ta cũng không vui.

Diệp Quân không nói gì, chỉ ngồi xuống lấy một con cừu ra bắt đầu nướng, không lâu sau, một con cừu đã được nướng vàng óng, sau khi tẩm ướp gia vị, hương thơm lan ra bốn phía càng hấp dẫn hơn.

Diệp Quân xé đùi cừu đưa cho Tịnh An, Tịnh An nhìn đùi cừu trước mặt, không từ chối, nhận lấy rồi cắn luôn, nhưng nước mắt vẫn âm thầm rơi.

Diệp Quân khẽ thở dài, hắn biết Tịnh An đang khóc vì chuyện của Thượng Thần Thiên Vân.

Thượng Thần Thiên Vân!

Đương nhiên hắn cũng có ấn tượng tốt về vị thượng thần này…

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng đứng dậy, nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành: “Thần thụ, quả hạch của họ có còn không?”