Sắc mặt của các tộc trưởng tộc Tức Mặc còn lại đều rất khó coi, đặc biệt là tộc trưởng tộc Tức Mặc, sở dĩ ông ta đưa vật bảo hộ của tiên tổ cho Tức Mặc Lan là vì Tức Mặc Lan nói muốn ủng hộ Diệp Quân, nhưng ông ta không ngờ Tức Mặc Lan lại do dự…
Ông ta tức hộc máu.
Đương nhiên sau khi tức giận lại hoang mang.
Nền văn minh Thiên Hành đấy.
Những người sau lưng Diệp Quân có thể dễ dàng trấn áp lửa Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành… Vậy thực lực của mấy người kiếm tu đó phải kinh khủng đến mức nào?
Hơn nữa nền văn minh Thiên Hành lại rất quen thuộc với Diệp Quân.
Nói cách khác, nếu lần này Tức Mặc Lan lựa chọn Diệp Quân, thì tộc Tức Mặc tất nhiên có thể nhân cơ hội này để vực dậy, không chỉ có thể khôi phục lại vinh quang năm xưa mà thậm chí còn có thể tiến xa hơn nữa.
Nhưng bây giờ…
Tất cả đã biến mất.
Tộc trưởng tộc Tức Mặc cũng đang rỉ máu…
…
Diệp Quân đi đến trước mặt Quan Đế, Diệp Quân vừa mới bước tới, Quan Đế đột nhiên quỳ gối xuống, run giọng nói: “Cậu Diệp, xin lỗi”.
Mọi người: “…”
Diệp Quân cũng hơi sửng sốt, người này đột nhiên làm như vậy khiến hắn quả thực hơi bất ngờ.
Quan Đế đột nhiên lấy nhẫn không gian của mình ra, sau đó chủ động đưa cho Diệp Quân, run rẩy nói: “Cậu Diệp, ta tới đây chỉ muốn giả ngầu… À không phải, ta chỉ muốn tới nhìn thế giới một chút, ta thật sự không có ý xấu… Cậu Diệp, xin hãy cho ta một cơ hội để sửa lỗi. Ta dập đầu với ngươi”.
Nói xong, ông ta lại dập đầu.
Tay phải Diệp Quân khẽ nâng, đỡ Quan Đế đứng dậy, sau đó nói: “Thế này nhé, ta thấy thư viện Quan Huyên đang thiếu người, chỉ có thể để ông chịu ấm ức đến làm việc cho thư viện của ta? Trăm năm là được”.
Quan Đế mừng như điên: “Thật tốt quá”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói tạm biệt.
Sau khi tạm biệt với mọi người, hắn không rời khỏi Đăng Thiên Vực ngay, mà đi vào Trọng Thiên thứ tư.
Mấy người Hoàng Đế Đại Chu trở về Đại Chu, đám người Thiên Xích cũng về cùng họ, bọn họ còn phải chủ động liên lạc với vũ trụ Quan Huyên, để thu xếp ổn thỏa việc đến làm việc ở thư viện Quan Huyên.
Trong một khoảng tinh không, Lệ Hàn và Lệ Minh – tiên tổ của Lệ tộc đang bước chậm rãi.
Lệ Minh đột nhiên nói: “Ngươi giỏi lắm”.
Lệ Hàn vội vàng nói: “Đều là do tiên tổ có cách dạy dỗ”.
Lệ Minh cười ha hả: “Ngươi đúng là không có tí trình độ nịnh nọt nào”.
Lệ Hàn mỉm cười, không nói gì.
Lệ Minh đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngươi đã điều tra thư viện Quan Huyên chưa?”
Lệ Hàn gật đầu: “Đã điều tra rồi ạ”.