Một luồng ánh sáng màu tím bỗng lóe lên, một người phụ nữ rất xinh đẹp mặc váy dài màu tím xuất hiện bên cạnh người đàn ông áo xanh.
Người phụ nữ ấy nắm lấy cánh tay của người đàn ông áo xanh: “Đúng là đã sai rồi”.
Người đàn ông áo xanh không nói gì.
Người phụ ấy lại nói tiếp: “Là cách làm sai, nhưng tấm lòng không hề sai”.
Vừa nói bà ấy vừa nắm chặt cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Chỉ có bà ấy mới biết được chặng đường của người ở bên cạnh này khó khăn biết bao nhiêu.
Từ nhỏ đã không có cha, sau khi trưởng thành thì mẹ mất, ngay cả Mạc Lão – người đối xử với ông ấy như một người cha cũng chẳng còn…
Suốt cả một chặng đường không có ai che chở, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến kịch liệt, những cay đắng và gian khổ trong đó chỉ có bản thân ông ấy mới hiểu rõ nhất.
Người đàn ông áo xanh khẽ thở dài, kéo người phụ nữ rồi biến mất ở cuối tinh hà.
…
Đăng Thiên Vực.
Khi người đàn ông áo xanh và những người kia rời đi, mọi chuyện đã kết thúc.
Cho dù là Lệ tộc hay đám người Thiên Xích đều thở phào nhẹ nhõm.
Phải nói rằng, sau khi trận chiến này bắt đầu, đã rất nhiều lần bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, đặc biệt là khi bản thể Tam điện chủ Ác Đạo xuất hiện, khoảnh khắc đó bọn họ đều nghĩ xong việc mình sẽ chết như thế nào.
Thật sự quá mạnh mẽ.
Đám người Đạo Quân còn khá hơn, vì bọn họ đã từng nhìn thấy thực lực của người phụ nữ váy trắng, do đó trong lòng vẫn luôn có cơ sở, nhưng vẫn hơi hoảng sợ vì thực lực của Tam điện chủ thực sự quá kinh khủng.
Nhưng bọn họ cũng không thể ngờ Tam điện chủ mạnh như vậy mà lại bị người phụ nữ váy trắng gi ết chết trong nháy mắt!
Gi ết chết cường giả cảnh giới Diệt Đạo chỉ bằng một nhát kiếm!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có bị đánh chết họ cũng không tin.
Chẳng mấy chốc nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt mọi người, sống sót sau tai họa ắt sẽ có hạnh phúc mai sau.
Đột nhiên Ung Đế đi đến trước mặt Diệp Quân: “Cậu Diệp, tôi cũng phải đi rồi”.
Diệp Quân nói: “Muốn tới địa ngục A Tì sao?”
Ung Đế gật nhẹ đầu: “Cô ấy ở một mình ta không yên tâm, ta muốn đến bên cô ấy, nếu cô ấy ở đó mà vui vẻ thì ta cũng sẽ đó cùng cô ấy, nhưng nếu cô ấy không vui thì ta sẽ dẫn cô ấy rời đi…”
Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được”.
Vừa nói hắn vừa lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho Ung đế: “Tiền bối, ở bên trong nhẫn không gian này có một ít quả Đạo Linh, có thể giúp ích cho vết thương của ông”.
Ung Đế không từ chối mà nhận lấy nhẫn không gian sau đó nói: “Cảm ơn”.
Diệp Quân cười nói: “Hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại”.
Ung Đế khẽ mỉm cười: “Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại”.