Không có gì sai cả!
Tuy nhiên cô ta vẫn lén nhìn sang Diệp Quân, thấy Diệp Quân không bác bỏ mà chỉ cười mỉm, mặt cô ta lập tức đỏ bừng, thầm vui mừng.
Nhưng lúc này, người đàn ông áo xanh bỗng ngẩng đầu lên nhìn vào chỗ sâu của vũ trụ, cũng không biết đã nhìn thấy gì mà khẽ cau mày, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Tiểu Bạch với Nhị Nha gây chuyện rồi, cháu trai, ông nội đi trước đây”.
Dứt lời ông ấy ngự kiếm bay lên, hóa thành một luồng kiếm quang rồi biến mất ở cuối tinh hà.
Diệp Quân lắc đầu cười, không biết Tiểu Bạch và Nhị Nha đã gây ra phiền toái gì mà lại phải ông nội phải đích thân đi.
Lúc này người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng đi tới trước mặt Diệp Quân. Nhìn thấy hai người đi lại vẻ mặt Tịnh An đột nhiên thay đổi, hơi căng thẳng nhưng lại không muốn để lộ ra bên ngoài, thế nên cô ta ưỡn thẳng sống lưng giả vờ bình tĩnh, chỉ là lực nắm tay của Nhất Niệm lại mạnh hơn rất nhiều.
Nhất Niệm vội vàng vỗ nhẹ vào tay của Tịnh An, an ủi: “Đừng sợ, tính tình của cô cô rất tốt, thật đấy”.
Tiểu Tháp: “…”
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân rồi gật nhẹ đầu cười nói: “Không tệ, tiến bộ rất nhanh, mạnh hơn rất nhiều so với cha của con hồi đó”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân bật cười, thực ra hắn vẫn hơi lo lắng không yên bởi vì hắn biết rõ khoảng cách giữa cha và hắn bây giờ, cho nên hắn rất sợ những tháng ngày nỗ lực và cố gắng của mình sẽ trở nên vô giá trị trong mắt cha.
Làm một đứa con trai, ai lại không muốn được cha mẹ công nhận chứ?
Người đàn ông áo trắng vỗ nhẹ lên vai Diệp Quân, cười nói: “Có thể cố gắng, có thể chiến đấu hết mình nhưng cũng đừng quá áp lực, vũ trụ này rất lớn, con có thể dạo chơi ở khắp nơi, cả một đời người mặc dù Đại Đạo rất quan trọng nhưng vui vẻ lại quan trọng hơn, cha hy vọng con sẽ sống vui vẻ”.
Diệp Quân rất cảm động, hắn khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi ạ”.
Người đàn ông áo trắng mỉm cười rồi nói tiếp: “Cha và cô cô của con còn có vài việc cần xử lí nên phải đi trước”.
Mặc dù trong lòng Diệp Quân không nỡ nhưng vẫn gật đầu nói: “Vâng”.
Người phụ nữ váy trắng đột nhiên xòe tay ra, một ngọn lửa Thiên Hành từ từ bay tới trước mặt Diệp Quân, sau đó bà ấy kéo người đàn ông áo trắng ở bên cạnh xoay người rồi biến mất ở cuối tinh hà.
Đi rồi.
Diệp Quân nhìn về phía cuối tinh hà ở xa xa, cảm thấy hơi mất mát vì thời gian gặp nhau vẫn luôn ngắn ngủi như thế…
Ở xa tận cuối tinh hà, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng đi chầm chậm giữa các tinh hà, sao trời sáng chói ở khắp nơi, giống như một bức tranh đẹp đẽ làm người ta say mê.
Người đàn ông áo trắng đột nhiên cười nói: “Thằng bé trưởng thành rất nhanh”.
Người phụ nữ váy trắng gật đầu.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về nơi sâu nhất của vũ trụ, nhẹ giọng nói: “Thật ra, Thanh Nhi, muội biết không? Lúc đầu ta cố gắng như thế, liều mạng như thế… cũng chỉ vì muốn được cha công nhận và khen ngợi, tiếc là…”
Nói tới đây ông ấy khẽ lắc đầu, không nói gì nữa, sau đó kéo theo Thanh Nhi đang ở bên cạnh biến mất ở cuối tinh hà.
Sau khi hai người biến mất không lâu, người đàn ông áo xanh bỗng nhiên xuất hiện, ông ấy nhìn về cuối tinh hà xa xa, nhỏ giọng nói: “Tử Nhi, là ta đã sai rồi sao?”