Diệp Quân gật đầu, ra khỏi đại điện.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vẫn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết trong tầng mây đen.
Hắn khẽ lắc đầu rồi rời khỏi Trọng Thiên thứ tư.
Ở bên ngoài.
Diệp Quân trở về Tiểu Tháp, nhìn vào chiếc nhẫn mà người đàn ông đưa cho, đếm được có gần mười nghìn Tổ Mạch bên trong.
Mười nghìn!
Diệp Quân đã hết hồn khi nhìn thấy con số này rồi, vậy mà bên trong còn có thêm mấy nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.
Mấy nghìn viên!
Lời to!!!
Diệp Quân mừng rỡ. Đây là hai thứ hắn đang thiếu nhất trong công cuộc mời chào cường giả.
Có những thứ này trong tay, hắn có thể làm rất nhiều chuyện.
“Ấy?”
Bỗng hắn lấy ra một quyển sách cổ với dòng chữ Đạo Diệt Thần Quyền.
Hắn vừa mở ra, nó đã hóa thành một tia sáng chui vào đầu.
“Ác quyền đắc đạo, xuất quyền diệt đạo”.
Sắc mặt hắn dần đanh lại khi nhận ra đây là quyền pháp có uy lực và sát ý mạnh nhất hắn từng gặp qua.
Nó chỉ có một mục đích duy nhất: diệt đạo.
Tiêu diệt Đại Đạo hiện hữu.
Nhưng nó không hợp với hắn, mà hắn cũng không muốn luyện quyền đạo. Ôm đồm nhiều quá lại không trôi, bây giờ hắn chỉ muốn chú tâm luyện kiếm đạo mà thôi. Với lại quyền pháp này cũng yêu cầu rất cao về thần hồn, mà thân xác hẳn cũng đủ để gánh vác yêu cầu ấy.
Quả là một thứ quyền pháp cực đoan.
Thế là Diệp Quân đưa nó cho Ngao Thiên Thiên. Bản thân Long tộc đã có thân xác rắn rỏi, vô cùng thích hợp để tu luyện quyền pháp này, lại còn có thể đề cao uy lực.
Hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn lên Trọng Thiên thứ năm. Vốn muốn lên nhìn thử xem, nhưng cuối cùng lại thôi.
Bởi vì đi bây giờ không khác gì chịu chết.
Trước mắt vẫn nên mời chào thêm cường giả thì hơn.
Đúng lúc Diệp Quân xoay người định đi, bỗng có tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Hắn quay lại, thấy một tăng nhân khoác tăng bào màu đen chậm rãi bước tới.
Chính là Ám Tăng!
Ông ta chắp tay nói: “A di đà Phật”.
Theo đó là thần lực sóng âm tràn vào não Diệp Quân khiến hắn cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra, vội vàng nắm hai tay lại.
Uỳnh!
Kiếm ý bùng nổ từ trong cơ thể hắn, đẩy sóng âm ra ngoài.