Tức Mặc lan hơi bất mãn: “Ca, Diệp công tử rất tốt”.
Tức Mặc Khô: “…”
Đúng lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm, ông lão mặc một chiếc áo bào dài màu đen, nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt không mấy thân thiện: “Ngươi làm gì vậy?”
Diệp Quân nhíu mày: “Ông ở đẳng cấp nào mà xứng nói chuyện với ta?”
Ông lão sửng sốt.
Mẹ kiếp!
Mẹ nó chứ, ngươi còn dám ngông cuồng thế à?
Câu này của Diệp Quân khiến ông ta ngây người.
Mà Diệp Quân lại chẳng để tâm đ ến ông lão, kéo Nhất Niệm ngồi sang một bên, sau đó lấy một con dê ra.
Nướng dê?
Thấy thế sắc mặt nhiều người nấp trong tối trở nên kỳ lạ.
Tên này chém gãy bảng hiệu của phố Đạo là để nướng dê à?
Ông lão đó sa sầm mặt mày, làm thế không phải là bắt nạt người khác quá đáng mà là đang sỉ nhục người ta.
Dù đằng sau ngươi có người chống lưng cũng không thể làm thế.
Không thể nhẫn nhịn được nữa, ông lão sải bước lên trước, vừa định ra tay thì lúc này Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một ngọn lửa bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Ông lão lập tức ngây người như bị điểm huyệt, ông ta trợn tròn hai mắt như thể nhìn thấy ma.
Lúc này tất cả cường giả trong tối cũng đều hóa đá.
Lửa!
Lửa Thiên Hành!
Rất nhiều cường giả trong tối đều như phát điên.
Tên này có lửa Thiên Hành, lẽ nào hắn đến từ nền văn minh Thiên Hành sao?
Tức Mặc Lan đó cũng trợn tròn hai mắt, trong mắt là vẻ khó tin.
Ngay lúc này chỉ thấy Diệp Quân lấy lửa Thiên Hành trong tay đặt vào trong đống củi đó.
Châm lửa…
Mọi người đều đờ đẫn.
Tên này lấy lửa Thiên Hành để nướng dê hả?
Trò gì đây?
Chẳng mấy chốc củi bốc cháy, Diệp Quân bắt đầu nướng dê nhưng hắn không thu lại lửa Thiên Hành.
Diệp Quân ngẩng đầu lên ông lão như bị điểm huyệt ở phía xa: “Có việc à?”
Ông lão hoàn hồn, không nói gì, chỉ xoay người rồi biến mất ở cách đó không xa.
Mọi người: “…”
Diệp Quân thu hồi tầm mắt bắt đầu chú tâm nướng dê cho Nhất Niệm.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Mọi người đều đang nhìn Diệp Quân ở đằng xa, nói chính xác hơn là nhìn lửa Thiên Hành đó.