Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 337




Chương 337

Vẻ mặt Diệp Quan Chỉ vô cảm nói: “Bây giờ, những thế gia tông môn này đã thâm nhập vào khắp nơi trong nội bộ của thư viện Quan Huyên, bọn họ đã hoàn toàn ảnh hưởng đến thư viện, thậm chí còn sắp bóp méo cả giá trị và tín ngưỡng của thư viện rồi”.

Nói đến đây, cô ấy khẽ lắc đầu, ánh mắt hiện lên tia bất lực!

Cô ấy không nói tiếp, vì biết muốn thay đổi thư viện phải tự bảo vệ mình trước.

Bây giờ mà thách thức những thế lực khổng lồ kia chính là tự tìm đường chết.

Muốn cải cách không thể chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết được!

Thấy Diệp Quan Chỉ không nói thêm gì, bà cụ chợt thở phào một hơi.

Diệp Quan Chỉ khẽ nói: “Năm xưa Kiếm Chủ không thể nào không nhìn ra được những vấn đề này, nhưng ngài ấy lại cứ để những vấn đề này tiếp tục lan tràn… Ngài ấy nghĩ thế nào vậy?”

Bà cụ cười khổ: “Nha đầu, con không được phê bình viện trưởng!”

Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: “Nếu không thể tự do phê bình thì lời khen ngợi cũng chẳng có ý nghĩa gì!”

Bà cụ im lặng.

Diệp Quan Chỉ bỗng đứng đậy, khẽ nói: “Đi gặp vị Diệp công tử kia thử sao!”

Bà cụ nói: “E rằng tộc Thiên Long viễn cổ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”

Ánh mắt Diệp Quan Chỉ bỗng lạnh như băng.

Bà cụ ngập ngừng rồi nói: “Nha đầu, lần này tộc Chân Long bị diệt ắt là vì Diệp Quân kia, con định xử lý cậu ta thế nào?”

Diệp Quan Chỉ khẽ lắc đầu: “Chúng ta có tư cách gì để xử lý hắn?”

Bà cụ trầm giọng nói: “Quan Huyên Pháp không dung túng cho hành vi diệt tộc!”

Diệp Quan Chỉ lại lắc nhẹ đầu: “Đúng là Quan Huyên Pháp không cho phép, nhưng tộc Chân Long tới Nam Châu bắt cóc đám người nhà họ Diệp, lấy họ uy hiếp Diệp Quân kia. Trong tình huống này, sự phản kháng của Diệp Quân được xem là phòng vệ chính đáng trong Quan Huyên Pháp”.

Bà cụ do dự rồi nói: “Có được xem là phòng vệ chính đáng không?”

Diệp Quan Chỉ bình tĩnh trả lời: “Người ta đóng cửa đánh ngươi, muốn giết ngươi và cả tộc của ngươi, trong tình huống này có phòng vệ thế nào cũng được xem là chính đáng cả. Nếu đổi lại là con, con cũng sẽ diệt toàn tộc Chân Long của ông ta”.

Nói rồi, cô ấy dừng lại một lát rồi mới nói: “Thứ Quan Huyên Pháp xem trọng là sự công bằng, công chính. Nếu chúng ta chỉ cho phép tộc Chân Long làm hại người ta mà không cho phép người ta đánh trả thì Quan Huyên Pháp của chúng ta chẳng phải sẽ trở thành luật pháp cho kẻ ác hay sao? Thế nên, sự phản kháng của Diệp Quân kia được xem là phòng vệ chính đáng, không có gì phải suy xét nữa”.

Bà cụ khẽ gật đầu, sau đó nói: “Con đi gặp cậu ta… là vì?”

Diệp Quan Chỉ gật nhẹ đầu: “Ngọn nguồn chuyện này là vấn đề của thư viện chúng ta, thư viện xử lý không công bằng mới khiến hắn bị đối đãi bất công, về tình về lý, thư viện chúng ta đều nên đến xin lỗi hắn. Nếu hắn bằng lòng gia nhập thư viện thì đương nhiên là chuyện tốt, nếu không muốn, chúng ta cũng nên bồi thường cho hắn”.

Nói xong, cô ấy đi ra ngoài.

Bà cụ đi theo sau.

Trên đường đi, bà cụ lại hỏi: “Triệu viện trưởng ở hạ giới nên xử lý thế nào?”

Diệp Quan Chỉ trầm ngâm, sau đó nói: “Tuy người này đã làm việc thất trách nhưng cũng có thể hiểu được, viện trưởng ở một nơi nhỏ bé đương nhiên không dám đối đầu với nhà họ An và tộc Chân Long.