Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3230




Chương 3230

Vẫn không thể chống lại được Tiểu Bạch!

Tiểu Bạch cầm lấy vòng tay, sau đó không biết đã cất vào đâu rồi.

Diệp Quân vội hỏi: “Tiểu Bạch, thứ khi nãy là gì vậy?”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó vung móng vuốt.

Diệp Quân nói: “Tháp gia giải thích đi”.

Tiểu Tháp cất lời: “Nó nói nó cũng không biết”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Vòng tay thời gian”.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là Thần Kỳ.

Thanh Đại và Thanh Tri cũng đi theo sau.

Diệp Quân hơi tò mò: “Vòng tay thời gian?”

Thần Kỳ trầm giọng nói: “Đây là một thần vật siêu cấp mà nền văn minh Sâm Lâm trước đây để lại, có tên là vòng tay thời gian, nó có thể khiến thời gian của một khu vực nhanh chóng trôi đi, một khi sử dụng có thể khiến người thực lực yếu lập tức đi đời”.

Nét mặt Diệp Quân hơi nặng nề, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy sợ hãi vì khung cảnh tuổi thọ trôi đi khi nãy.

Thật sự rất đáng sợ!

Thần Kỳ đột nhiên nhìn về phía Tiểu Bạch: “Ngươi đúng là lợi hại, không ngờ ngươi lại có thể thuần phục vòng tay thời gian”.

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó cười tươi.

Thanh Đại ở bên cạnh vội vàng giới thiệu: “Nó là Linh Tổ, hơn nữa còn không phải Linh Tổ bình thường”.

Tộc Tiên Linh tồn tại lâu như thế không phải chưa từng gặp Linh Tổ, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp một Linh Tổ như Tiểu Bạch.

Năng lực của Linh Tổ này mạnh đến mức khác thường.

“Linh Tổ!”

Thần Kỳ nhớ lại: “Ta từng nhìn thấy giới thiệu về ngươi trên sách, không ngờ ngươi lại lợi hại như thế, quá ghê gớm…”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó nó mở móng vuốt, một xâu kẹo hồ lô xuất hiện, nó đưa kẹo hồ lô cho Thần Kỳ, nhưng sau đó dường như nó không nỡ đưa, vì thế vội vàng cất đi rồi đổi thành một cái Tổ Mạch.

Thấy cảnh này, nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

Trong suy nghĩ của Tiểu Bạch, Tổ Mạch còn không quý giá bằng kẹo hồ lô…

Chỉ có bạn tốt nhất mới xứng đáng để nó tặng kẹo hồ lô.

Thấy Tiểu Bạch tặng Tổ Mạch cho mình, Thần Kỳ cười khẽ: “Không cần đâu”.

Tiểu Bạch mỉm cười, sau đó đặt Tổ Mạch vào tay Thần Kỳ.

Thần Kỳ hé miệng cười, nhân cơ hội sờ nhẹ móng vuốt của Tiểu Bạch.

Diệp Quân chợt nói: “Thần Kỳ cô nương, cô có thể giới thiệu về vòng tay thời gian này không?”

Thần Kỳ gật đầu: “Thật ra ta cũng không biết nhiều lắm, ta chỉ biết đó là nền văn minh Sâm Lâm để lại, cũng là bảo vật tốt nhất của thành Đạo Cổ hiện tại, Triệu thành chủ kia có thể đạt tới chín phần thần tính là nhờ sự giúp đỡ của nó, ông ta vẫn luôn không thể khiến vòng tay thời gian này nhận chủ nên chỉ có thể cúng bái nó…”