Chương 3117
Ngay sau đó, tượng thần của Thanh Cổ thoáng chốc bị chém thành vô số mảnh vụn, bản thể của Thanh Cổ cũng liên tục lùi lại. Khi ông ta dừng lại, một tia kiếm quang đã đâm thẳng vào giữa chân mày để cố định ông ta lại tại chỗ.
Thua trận!
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Thanh Cổ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Ngươi…”
Vào lúc Diệp Quân định giết người, Thanh Cổ đột nhiên gằn giọng hỏi: “Diệp Quân, ngươi có dám đợi một lát không?”
Diệp Quân nhíu mày: “Ông muốn gọi người à?”
Thanh Cổ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Phải”.
Diệp Quân nhìn người đàn ông áo xanh bên cạnh, sau đó mỉm cười: “Ông gọi đi, gọi thoải mái, ta vô địch, các người cứ tự nhiên!”
Mọi người: “…”
Gọi thoải mái!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, sắc mặt Thanh Cổ thoáng chốc trở nên dữ tợn: “Ngông cuồng! Thật sự quá ngông cuồng”.
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một lệnh bài đột nhiên bay lên trời, đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong tinh không, sau đó biến thành một ngọn lửa cháy lên.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Thanh Tri ở bên cạnh trở nên u ám, cô ấy im lặng không nói một lời.
Lâu Đắc Nguyệt thì nhẹ nhàng lắc đầu, bây giờ cô ấy đã biết thế nào là tự tìm đường chết rồi.
Diệp Quân không ngăn cản Thanh Cổ gọi người, vì hắn cảm thấy đã đến lúc có một kết thúc với tộc Tiên Linh rồi.
Lúc này, Thanh Cổ và Thanh Nghiệp vẫn chưa chết cũng chú ý đến người đàn ông áo xanh ở một bên, hai người nhíu mày, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, vì bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được người đàn ông này.
Diệp Quân đột nhiên xoay người đi tới trước mặt người đàn ông áo xanh, hắn cười khẽ: “Ông nội, cháu vừa sáng tạo được một kiếm kỹ, ông chỉ bảo cháu với”.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Là chiêu thức cháu vừa sử dụng khi nãy sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải, ông cảm thấy thế nào?”
Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Rất lợi hại, có thể so sánh với ông nội cháu là ông năm đó, chỉ kém một chút thôi, ha ha…”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Đã là lợi hại lắm rồi, về việc cải tiến thì chiến đấu nhiều, giết nhiều người hơn chắc chắn sẽ nâng cao được thôi”.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông áo xanh cất lời: “Nhị Nha, Tiểu Bạch, không ra ngoài gặp nhau một lát à?”
Nghe thấy lời của người đàn ông áo xanh, Nhị Nha bế Tiểu Bạch xuất hiện.
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: “Dương ca”.
Tiểu Bạch bay lên vai người đàn ông áo xanh, nhẹ nhàng cọ đầu lên má ông ấy.
Người đàn ông áo xanh cười to, sau đó nói: “Ở nơi này vui lắm à?”
Nhị Nha vội vàng gật đầu.