Chương 2956
Bắc Tề Vương cất giọng nặng nề: “Yêu Nguyệt phu nhân vì sao không giữ bọn họ lại?”
Yêu Nguyệt lắc đầu: “Nếu chúng ta giết bọn họ ở đây thì Trấn tộc sẽ làm gì? Chắc chắn bọn họ sẽ trả thù khu vực Cổ Hoang một cách điên cuồng, vì thế sao không để bọn họ trở về liều mạng với nhà họ Thần chứ? Như thế đợi đến lúc hai bên đều thương tổn, khu vực Cổ Hoang lại xuất hiện làm ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hơn à?”
Bắc Tề Vương im lặng.
Lão ta biết những gì Yêu Nguyệt làm là có lợi cho khu vực Cổ Hoang nhất, nhưng suy nghĩ thật sự trong lòng lão ta là giữ ba người Diệp Quân lại nơi này, vì đây là cơ hội tốt nhất của bọn họ.
Yêu Nguyệt quay đầu nhìn Bắc Tề Vương đang im lặng, Bắc Tề Vương vội vàng hoàn hồn, sau đó nói: “Yêu Nguyệt đại nhân tính toán chu đoán, tại hạ bái phục”.
Yêu Nguyệt cười khẽ: “Bắc Tề Vương đừng nói mấy lời sáo rỗng này nữa, lui xuống đi! Tập trung chú ý Trấn tộc và nhà họ Thần”.
Bắc Tề Vương gật nhẹ đầu rồi xoay người đi.
Yêu Nguyệt nhìn chân trời phía xa, nở nụ cười khinh thường: “Có mấy chỗ dựa à? Buồn cười…”
Dứt lời, bà ta muốn xoay người đi, nhưng lúc này sau lưng bà ta đột nhiên vang lên một tiếng bước chân.
Yêu Nguyệt cau mày xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một người phụ nữ mặc váy trắng đang đi tới.
Nhìn người phụ nữ váy trắng đi đến trước mặt, Yêu Nguyệt lập tức nhíu mày.
Sao đối phương có thể tiến vào nơi này?
Kỳ lạ quá.
Nhưng Yêu Nguyệt cũng không thấy sợ hãi, vì nơi này là khu vực Cổ Hoang, là địa bàn của bà ta.
Yêu Nguyệt nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng: “Ngươi là ai?”
Người phụ nữ vẫn chậm rãi đi về phía Yêu Nguyệt: “Một trong những chỗ dựa mà thiếu niên khi nãy nói”.
Yêu Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Nếu vậy ngươi đến để đòi lại công bằng cho thiếu niên kia à”.
Người phụ nữ đột nhiên nâng tay phải rồi nhẹ nhàng đè xuống, môi đỏ khẽ mở: “Quỳ xuống”.
Bịch!
Trong nháy mắt, Yêu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.
Lúc này Yêu Nguyệt như bị sét đánh trúng, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Sao có thể chứ?”
Yêu Nguyệt nhìn người phụ trước mặt với vẻ khó tin.
Lúc này, bà ta hoàn toàn ngơ ngác.
Người phụ nữ nhìn xuống Yêu Nguyệt đang quỳ dưới đất bằng khuôn mặt lạnh lùng như đang nhìn một con kiến: “Hắn cần phải khom lưng uốn gối với ngươi à? Ngươi có tư cách khiến hắn phải khom lưng uốn gối sao?”
Sắc mặt Yêu Nguyệt trắng như tờ giấy, cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng tựa như thuỷ triều.
Lúc này bà ta mới thật sự hiểu thì ra chỗ dựa chân chính của thiếu niên này không phải chủ nhân bút Đại Đạo và Thần Nhất.
Hoá ra mình mới chính là chú hề!
Yêu Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này, tất cả tự tin và niềm tin của bà ta đều đã sụp đổ.