Chương 2934
Lúc này như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Nhược tỷ, sao cô ấy lại mất trí nhớ?”
Nhược Mệnh nhìn cô gái: “Cô ta tự phong ấn trí nhớ của mình”.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái váy trắng, cô ta tỏ vẻ nghi ngờ: “Vì sao ta phải phong ấn trí nhớ của mình?”
Nhược Mệnh cười đáp: “Cái này phải hỏi bản thân cô ấy”.
Cô gái lắc đầu: “Ta không biết”.
Nhược Mệnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Sao cô ta lại đi theo ngươi?”
Diệp Quân kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
Nhược Mệnh im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi muốn đưa nàng về khu vực Tiên Linh à”.
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái này không thể đi theo hắn mãi được.
“Không đúng”.
Nhược Mệnh lại nói: “Nếu nàng ta khôi phục trí nhớ, biết ngươi có cái tháp này…”
Diệp Quân chớp mắt: “Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?”
Nhược Mệnh cười nói: “Đừng nghĩ tất cả mọi người đều tốt, Tiểu Tháp này của ngươi vô cùng nghịch thiên, hơn nữa giá trị nghiên cứu của nó vượt xa quyển sổ của Thần Nhất. Nếu để người ngoài biết chức năng của Tiểu Tháp này, đặc biệt là những thế lực lớn có thực lực kia, chắc chắn bọn họ sẽ thèm thuồng nó. Trước mặt Đại Đạo chân chính, nhân nghĩa đạo đức gì đó đều chỉ là may bay”.
Diệp Quân im lặng, đương nhiên hắn biết nhân tính là thứ không thể chịu được thử thách nhất.
Lúc này cô gái váy trắng kia chợt nói: “Có lẽ ta không phải loại người như thế”.
Nhược Mệnh nhìn cô gái váy trắng, cười nói: “Cái này khó nói lắm”.
Cô gái váy trắng nhìn Nhược Mệnh: “Chúng ta từng có thù với nhau sao?”
Nhược Mệnh lắc đầu: “Thù thì không có, nhưng trước đây cô và ta từng không thích nhau, đương nhiên chúng ta cũng chỉ gặp nhau được mấy lần mà thôi. Không phải ta nhằm vào cô, ta chỉ nhắc nhở đệ đệ vừa mới quen biết này một tiếng mà thôi”.
Cô gái váy trắng gật đầu, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi không nói gì thêm.
Diệp Quân chợt cất lời: “Nhược tỷ, làm cách nào để đi đến khu vực Tiên Linh này vậy?”
Nhược Mệnh trầm giọng nói: “Bây giờ tốt nhất là đừng đi”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Nhược Mệnh giải thích: “Nơi đó không thích người ngoài, Thần Nhất từng đến đó cũng không được nể mặt… Nếu ngươi thật sự muốn đi thì phải dẫn trưởng bối trong nhà theo mới được”.
Diệp Quân lắc đầu một cách dứt khoát: “Thế thì thôi vậy”.
Lần này đến lượt Nhược Mệnh thắc mắc: “Vì sao?”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Nếu dẫn trưởng bối trong nhà đi theo thì sẽ xảy ra chuyện”.
Kiêu ngạo?
Hắn biết nếu dẫn cô cô váy trắng đi, với tính cách của bà ấy ngươi mà dám kiêu ngạo thì cả nhà ngươi đều sẽ đi đời.
Diệp Quân nhìn về phía cô gái váy trắng: “Cô ấy tên là gì?”
Nhược Mệnh đáp: “Thanh Đại”.
Thanh Đại!