Chương 2929
Nghe thấy lời của Tháp gia, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc tối sầm: “Tháp gia, trong lòng ngươi ta là một người như thế à?”
Tiểu Tháp lạnh lùng nói: “Đừng phí lời, nói chuyện chính đi”.
Nó hiểu rõ tính cách của tên khốn kiếp này, bản lĩnh hãm hại người khác chỉ đứng sau cha hắn.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tháp gia, ta có một suy nghĩ này cần ngươi phối hợp”.
Tiểu Tháp hơi nghi ngờ: “Suy nghĩ gì?”
Diệp Quân nói: “Ta muốn dung hợp với thời không bên trong ngươi, tạo ra một kiếm kỹ hoàn toàn mới”.
Tiểu Tháp hỏi: “Thời không không rõ mà cô cô ngươi để lại á?”
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Có thể thử”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thật ra hắn đã muốn mượn thời không đặc biệt mà cô cô váy trắng để lại để sáng tạo ra một kiếm kỹ mới từ lâu, nhưng trước đây vì thực lực quá yếu nên hắn chỉ đành tạm thời gác lại, mà bây giờ hắn cảm thấy có thể thử.
Cô gái bí ẩn chợt nói: “Tốc độ thời gian trong Tiểu Tháp của ngươi hình như khác với bên ngoài”.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía cô gái, sau đó gật đầu: “Đúng vậy”.
Cô gái bí ẩn nhìn Diệp Quân: “Ta có thể xem thử không?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Được”.
Dứt lời hắn đưa cô gái bí ẩn vào trong Tiểu Tháp, vừa tiến vào cô gái đã híp mắt lại, nét mặt dần trở nên nặng nề: “Mười năm trong tháp này bằng một ngày bên ngoài”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Cô gái bí ẩn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cái này do trưởng bối trong nhà ngươi tạo ra à?”
Diệp Quân lại gật đầu lần nữa: “Phải”.
Cô gái bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Quá ghê gớm”.
Diệp Quân chỉ khẽ cười chứ không nói gì.
Cô gái bí ẩn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn…”
Dứt lời, nét mặt cô ấy chợt trở nên phức tạp.
Diệp Quân cất tiếng hỏi: “Tiền bối đã đạt tới chín phần thần tính rồi sao?”
Cô gái cười khẽ: “Vẫn chưa, nếu đạt tới chín phần thần tính thì cũng không rơi vào nông nỗi này”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nông nỗi này?”
Người bí ẩn cười nói: “Tuy ta nhốt ngươi lại, nhưng ta cũng bị nhốt ở đây”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực tiền bối như thế, có người nào trên thế gian này nhốt được người lại chứ?”
Hắn biết một đạo lý là sống chung với người khác phải cố gắng nói chuyện dễ nghe, dù sao cũng sẽ không thiệt.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái lại cười to một lần nữa: “Tiểu tử ngươi biết ăn nói thật đấy!”
Dứt lời cô ấy nhìn về phía Diệp Quân, sau đó khẽ cười: “Đừng nói là tám phần thần tính, dù là chín phần thần tính cũng không phải là vô địch…”
Dứt lời, cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Nói về người sáng tạo ra thời không này đi, dù ta có ở thời điểm mạnh nhất chắc chắn cũng không phải đối thủ của ông ta”.