Chương 292
Chương 2922
Hắn dừng lại khi phát hiện mình đang trở nên cáu kỉnh, lại nhờ có huyết mạch Phong Ma mà càng bực bội, cuối cùng đánh mất lý trí.
Thế là hắn lập tức dừng lại, không dám rút kiếm nữa.
Bốn bề lập tức trở nên yên tĩnh như một nấm mồ.
Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, quanh người là sức mạnh huyết mạch sôi trào cuồn cuộn.
Một hồi sau mới dần lắng xuống.
Hắn mở mắt ra khi đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường, nhìn xung quanh rồi lắc đầu cười.
Không ngờ nơi này đáng sợ đến vậy, tới nỗi hắn dùng hết mọi tuyệt chiêu mà cũng chịu bó tay.
Chẳng lẽ mình cứ chịu bị nhốt ở đây?
Hắn nhíu mày thật chặt.
Ngao Thiên Thiên bỗng lên tiếng: “Huynh thử dùng kiếm vực xem”.
Kiếm vực!
Diệp Quân im lặng một hồi rồi gật đầu: “Được”.
Hắn nhắm mắt lại, gọi kiếm vực xuất hiện. Nhưng chỉ một khắc sau, hắn như bị trúng đòn mà liên tục lùi lại, miệng phun máu tươi.
Làm hắn không khỏi hoảng sợ.
Ngao Thiên Thiên cuống quít: “Huynh sao vậy?!”
Diệp Quân: “Kiếm vực của ta vừa xuất hiện đã vỡ rồi”.
Ngao Thiên Thiên thắc mắc: “Sao lại thế được?”
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Có lẽ nơi này cũng là vực, mà của ta không mạnh bằng nên bị bài xích”.
Hắn vươn tay phải ra, chậm rãi cảm nhận bốn phía.
Dần dà, hắn càng dám chắc nơi đây cũng là vực.
Hắn đang ở trong vực của ai đó.
Nhưng của ai?
Mà lại mạnh đến vậy.
Diệp Quân sa sầm mặt khi đứng trước một vực lớn thế này, khiến hắn không biết phải làm gì. Đã vậy đối phương còn chưa ra tay, bằng không thì hắn căn bản không phải đối thủ.
Khi sức mạnh của đối phương đã vượt xa hắn.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn xung quanh với vẻ phức tạp.
Hắn thật sự cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao, khi vực này không phải thứ hắn có thể phá vào lúc này.
Đã vậy đối phương còn chưa ra tay, bằng không thì hắn căn bản không phải đối thủ.
Tuy không cam nhưng đây là sự thật.
Đôi khi không phải cố gắng là có thể làm nên mọi chuyện. Thực tế thường tàn nhẫn, có khi nỗ lực cả đời nhưng chỉ đổi lại hai bàn tay trắng.
Diệp Quân bỗng cười lên: “Tiền bối, ta không phải đối thủ của người. Ta xin thua”.
Ta xin thua.
Hắn vừa dứt lời, kiếm ý vô địch trong người bỗng tuôn trào, lan tràn bốn phía.