Chương 2802
Chương 2802
Rõ ràng ba người này là người một nhà, mà ông ta vẫn thấy nghi ngờ vì sao mình chưa từng nghe nói tới nhà họ Dương này?
Lúc này, Diệp Quân đi tới trước mặt Nhị Nha, sau đó cười nói: “Tiếp theo các ngươi có dự định gì?”
Nhị Nha ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta cố ý đến tìm ngươi đấy”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tìm ta?”
Nhị Nha vội vàng gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân tò mò: “Tìm ta làm gì?”
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lo lắng cho ngươi”.
Khoé miệng Diệp Quân khẽ giật, hắn chần chừ một lúc sau đó nói: “Có phải các ngươi lén chạy ra ngoài không?”
Nhị Nha liếc hắn một cái rồi nói: “Chúng ta thật sự lo lắng cho ngươi nên mới đến tìm ngươi…”
Nói đến đây, cô bé như nhớ ra điều gì nên vội nói: “Chúng ta còn mang một bảo bối đến cho ngươi nữa”.
Dứt lời, cô bé nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó lấy ra một con dấu màu vàng đậm.
Con dấu này vừa xuất hiện, đất trời xung quanh lập tức bắt đầu bị dung hoà.
Thần Dã và Diệp Quân nhất thời ngây người.
Nhị Nha vội cất con dấu kia đi, sau đó nói; “Không phải bảo bối này, là cái kia ấy…”
Nói đến đây, cô bé khoa tay múa chân.
Tiểu Bạch chớp mắt rồi vung móng vuốt, một quan tài xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sao quan tài này có vẻ quen mắt thế nhỉ?
Quan tài trông rất quen!
Diệp Quân nhìn một lúc, chỉ một lát sau hắn như nghĩ đến điều gì, vội nói: “Cái này…”
Hắn nhớ ra rồi.
Lúc trước hắn từng gặp Đà Quan lão nhân, mà quan tài ông lão kia kéo chính là cái quan tài trước mắt.
Diệp Quân hơi nghi ngờ, sao cái quan tài này lại ở trong tay Nhị Nha và Tiểu Bạch?
Chẳng lẽ Đà Quan lão nhân kia bị hai người này cướp?
Nhị Nha chỉ cái quan tài, sau đó nói: “Cái này tặng cho ngươi”.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn cái quan tài kia, sau đó tò mò hỏi: “Bên trong là cái gì vậy?”
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi tự xem đi”.
Diệp Quân do dự một lát, sau đó đi tới trước cái quan tài kia, hắn đẩy nhẹ quan tài, một dung mạo tuyệt thế xuất hiện trước mắt hắn.
Là một cô gái!
Cô gái mặc váy dài màu trắng nhạt nằm im trong quan tài, hai tay chắp lại đặt trên bụng, không hề có hơi thở.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Đây là?”
Nhị Nha lắc đầu: “Không quen”.
Diệp Quân lại nhìn về phía cô gái trong quan tài, hắn do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng chạm tay vào mặt cô gái, hắn hơi ngạc nhiên vì khuôn mặt cô ta vẫn còn có nhiệt độ.
Còn sống!
Diệp Quân hơi cạn lời, hắn nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi đưa cái này cho ta làm gì?”