Chương 2622
Mắt Cẩu Đán cũng sáng rực nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cậu ta nhìn Lâm Bảo Mỹ muốn nói lại thôi.
Lâm Bảo Mỹ nhìn cái hộp đó, cô bé lấy bảy cây kẹo hồ lô từ trong đó ra, sau đó đưa quyển trục trong tay cho Diệp Quân.
Diệp Quân chỉ vào kẹo hồ lô trong hộp, cười nói: “Đều là của muội”.
Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Quyển trục này chỉ đáng giá bảy cây kẹo hồ lô”.
Nghe thế Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Lâm Bảo Mỹ đưa kẹo hồ lô cho đám trẻ phía sau, đám trẻ cực kỳ mừng rỡ, miệng đang ăn một cây, trong tay vẫn còn một cây khác, cứ như mừng năm mới.
Thấy Lâm Bảo Mỹ không nhận số kẹo hồ lô còn lại, Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cất cái hộp đi, mấy đứa trẻ thấy thế lại cảm thấy tiếc nuối.
Bên trong còn rất nhiều kẹo hồ lô.
Diệp Quân mở hai quyển trục mà Lâm Bảo Mỹ đưa cho mình, một lúc sau, hắn cũng biết được đại khái về nơi này.
Hạo Nhiên Giới.
Bên ngoài gọi nơi này là động thiên Thần Nhất, nhưng thật ra người nơi này gọi đây là Hạo Nhiên Giới. Hạo Nhiên Giới được chia thành hai châu Nam Bắc, lần lượt là Nam Văn Châu, Bắc Võ Châu.
Văn Châu giỏi văn, Bắc Châu giỏi võ.
Đương nhiên, người tri thức Văn Châu ở đây không phải là người tri thức một tay trói gà không chặt, người tri thức ở đây tu tập Hạo Nhiên Khí. Còn rốt cuộc người tri thức ở đây giỏi đến mức nào thì Diệp Quân không rõ, vì trong quyển trục của Lâm Bảo Mỹ không nhắc đến.
Ngoài Văn Châu và Bắc Châu ra, trong Hạo Nhiên Giới vẫn còn vài động thiên và phúc địa chưa biết tên.
Trong quyển trục cũng không nhắc đến nhiều, có thể là vì cũng không biết.
Diệp Quân cất quyển trục đi, nhìn Lâm Bảo Mỹ trước mặt, cười nói: “Ta muốn biết nhiều hơn thì nên đi tìm ai?”
“Thầy giáo”.
Người nói không phải là Lâm Bảo Mỹ mà là Cẩu Đán ở một bên.
Diệp Quân nhìn Cẩu Đán: “Thầy giáo ư?”
Cẩu Đán gật đầu: “Đúng thế, thầy giáo cái gì cũng biết, huynh muốn biết nhiều hơn, chỉ có thể đi tìm thầy giáo”.
Diệp Quân cười nói: “Có thể dẫn ta đi tìm thầy giáo không?”
Cẩu Đán lắc đầu: “Không thể, vì thầy giáo ra ngoài rồi, vẫn chưa về”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy à”.
Lâm Bảo Mỹ bỗng nói: “Huynh có cần chỗ ở không?”
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ, Lâm Bảo Mỹ giơ tay ra: “Ở một ngày, bảy cây kẹo hồ lô”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Lâm Bảo Mỹ cong môi: “Đi thôi, ta dẫn huynh đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân đi theo Lâm Bảo Mỹ vào trấn nhỏ, trấn nhỏ này tên là trấn Hạo Nhiên, thị trấn không lớn lắm, nhà cửa đều làm bằng đá, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ban đầu.