Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2620




Chương 2620

Nếu không nghe lời hay ý đẹp thì ông ta chỉ đành đe dọa thôi.

Trong bóng tối có giọng nói hỏi: “Hư Pháp Tông ở đâu? Chỉ chỗ cho ta đi”.

Câu nói này như có ma lực, ông lão vô thức chỉ về phía bên phải.

Trong một dãy núi cách đó cả ngàn vạn dặm, một thanh kiếm bỗng từ trên trời rơi xuống, ngay sau đó cả đỉnh núi biến thành tro bụi.

Biến mất cùng với nó, còn có Hư Pháp Tông – một tông môn lánh đời trong dãy núi.

Hư Pháp Tông: “…”

Trước trấn nhỏ.

Diệp Quân nhìn bầu trời, mặt đầy vẻ ngờ vực, ông lão lúc nãy bị kiếm quang đưa đi rồi.

Vì tu vi bị phong ấn nên hắn không nhìn thấy đối phương bị đưa đi đâu.

Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên hơi nghiêm trọng, vì hắn bỗng nhận ra nơi này khá nguy hiểm.

Người nào đi vào đây thì tu vi sẽ bị phong ấn, nhưng tu vi của người bản địa lại không bị phong ấn, điều này hơi bất thường.

Cũng may Tiểu Tháp và nhẫn vẫn còn có thể dùng được.

Có điều, vẫn phải cẩn thận, nơi này hơi khác với những gì hắn nghĩ.

Diệp Quân đi về phía đám trẻ đó, vì không có đại chiến nên đám trẻ đó lại bắt đầu chơi bóng.

Những đứa trẻ này đều chưa đủ tuổi, mới tám chín tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi, có nam có nữ, không có tu vi, nhưng Diệp Quân lại cực kỳ ngạc nhiên vì thiên phú của đám trẻ này rất tốt.

Điều này khiến Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Nhìn thấy Diệp Quân đi đến, một cô bé khoảng mười tuổi trong đó lập tức đề phòng hắn, cô bé nhìn Diệp Quân nói: “Huynh làm gì đấy?”

Diệp Quân không nói gì, lấy một cây kẹo hồ lô ra.

Cô bé nhận lấy hồ lô, sau đó nhìn Diệp Quân: “Huynh nghĩ một cây hồ lô là có thể mua chuộc ta sao? Huynh xem thường Lâm Bảo Mỹ ta quá rồi”.

Diệp Quân lại lấy một cây ra.

Lâm Bảo Mỹ chớp mắt, không nói gì.

Lúc này, một cậu bé sáu bảy tuổi bên cạnh Lâm Bảo Mỹ đột nhiên kéo tay áo của Lâm Bảo Mỹ, giọng nói non nớt: “Bảo tỷ, thầy nói không có việc gì mà tự dưng đối xử tốt với mình không phải kẻ gian cũng là cướp, người này vừa đến đã tặng đồ ăn cho mình, chắc chắn có âm mưu, tỷ không thể bị hắn lừa gạt”.

Lâm Bảo Mỹ im lặng nhận lấy kẹo hồ lô từ tay Diệp Quân, cậu bé đau lòng nhức óc nói: “Bảo tỷ, sao tỷ lại không có nguyên tắc như thế? Chẳng phải chỉ là hai cây kẹo thôi sao? Ngộ nhỡ có độc thì sao? Nào… để ta nếm thử trước cho tỷ”.

Lâm Bảo Mỹ xoay người đánh vào đầu thằng nhóc, cô bé trợn mắt nhìn cậu bé: “Cẩu Đản, có phải đệ muốn bị đánh không?”

Cậu bé siết chặt nắm đấm, mặt mày đỏ bừng: “Lâm Bảo Mỹ, ta tên là Cẩu Đán, không phải là Cẩu Đản, nếu tỷ còn gọi ta là Cẩu Đản nữa thì ta…”

“Hử?”

Lâm Bảo Mỹ trợn mắt nhìn Cẩu Đán, hai tay chống nạnh: “Đệ làm sao?”

Nhìn thấy Lâm Bảo Mỹ có dấu hiệu muốn đánh mình, khí thế của Cẩu Đán bỗng xẹp xuống, cậu ta do dự rồi nói: “Lâm Bảo Mỹ, tỷ phải suy nghĩ cho kỹ, nếu tỷ đánh ta, ta chắc chắn sẽ méc với thầy, đến lúc đó tỷ sẽ bị thầy phạt, nếu bị phạt, chắc chắn tỷ lại đánh ta, sau đó ta lại đi méc với thầy, tỷ lại tiếp tục bị phạt… người bị thương vẫn là tỷ thôi”.