Chương 2396
Cô gái áo bào trắng nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông không giống bọn ta, ông chủ trương tuân theo Đại Đạo nên ông có thể biết trước được vài chuyện tương lai, trước giờ ông luôn kiên định làm chuyện này là vì đã nhìn thấy kết cục của tương lai ư?”
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười: “Cô để ý đến kết cục của tương lai sao?”
Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Không để tâm, nhưng tò mò”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nếu đã tò mò thì sao không tự mình đi nhìn xem tương lai thế nào?”
Cô gái áo bào trắng cau mày: “Có phải ông thiếu đòn không đấy?”
Vẻ mặt chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ.
Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Đến lượt ông đi rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn bàn cờ trước mặt, im lặng hồi lâu mới nói: “Thế giới thật sự cần có trật tự”.
Cô gái áo bào trắng bình tĩnh nói: “Không có trật tự cũng rất tốt”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nếu vũ trụ chỉ còn lại một vài ông lớn hàng đầu, không có các nền văn minh và các sinh vật, cô không cảm thấy quá nhàm chán à?”
Cô gái áo bào trắng nói: “Yên tĩnh một chút cũng rất tốt”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.
Cô gái áo bào trắng nhìn bàn cờ trước mặt, sau đó chậm rãi đứng dậy đi sang một bên, cô ta nhìn biển mây tầng tầng lớp lớp ở phía xa: “Thiện Đạo mà không thiện thì giữ lại có tác dụng gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Không ai là không bao giờ mắc lỗi, Đạo cũng như thế”.
Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy bảo đời sau chú ý một chút, đừng phạm sai lầm nữa”.
Chủ nhân bút Đại Đạo thấp giọng thở dài.
Cô gái áo bào trắng lại nói: “Ta biết ông vẫn còn đường lui, ông cứ lấy ra đi”.
Nói xong, cô ta bay đi.
Sau khi cô gái áo bào trắng rời đi, một người đàn ông xuất hiện trước bàn cờ, người đến là Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Thế giải quyết tổ thú Huyền Quy thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo điềm nhiên nói: “Năm đó nó làm điều ác, ta tha cho nó một mạng để nó nợ ta một ân tình, ngăn chặn hậu quả ác cho nó nhưng bây giờ nó lại không muốn trả ơn, nếu đã thế thì dĩ nhiên không cần phải ngăn chặn hậu quả đó thay nó nữa”.
Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Giờ họ đang bị đánh hội đồng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn tận cuối chân trời, trầm giọng nói: “Cô nương, mong hãy giúp lần này, vì cậu ấy”.
Một người phụ nữ im lặng đứng ở đằng xa không nói gì.
…
Trong tinh không nào đó, Diệp Quân vừa đánh vừa lùi.
Tuy rằng thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều nhưng vẫn là không phải đối thủ của đám người Nguyên Thiên Đế Quân, năm vị Đế Quân cộng thêm rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, nếu không phải thỉnh thoảng có Diệp Thanh Thanh trợ giúp ở một bên, hắn hoàn toàn không có khả năng kéo dài lâu như thế.
Ầm!
Đột nhiên, một vùng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lui về sau mấy vạn trượng, khi hắn vừa dừng lại, quyền ấn vạn trượng bỗng từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống, cùng lúc đó rất nhiều cường giả lao đến chỗ hắn.