Chương 2247
Sau đó, ông ta biến thành một tia sáng bắn về phía Diệp Quân.
Mà những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xung quanh đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, mà thân thể của hắn cũng trở nên hư ảo.
Thấy cảnh này, con ngươi người đàn ông trung niên dẫn đầu chợt co lại, ông ta biết Diệp Quân sắp thi triển chiêu kiếm đáng sợ kia rồi.
Nhưng lần này, ông ta không lùi bước!
Nếu hôm nay bị thiếu niên này doạ lui bước, ông ta chắc chắn sẽ bị bóng ma tâm lý.
Cảnh giới cao hơn người ta, số người cũng đông hơn người ta.
Vậy mà vẫn sợ hãi lui bước?
Thế thì thật sự không thể sống nổi nữa.
Mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng không lùi bước, suy nghĩ của bọn họ giống người đàn ông trung niên, thời điểm thế này tuyệt đối không thể lùi bước.
Lúc này, nghìn vạn tia kiếm quang bộc phát từ trước mặt Diệp Quân, sau đó tập trung lại làm một.
Ầm!
Hơn một triệu cao thủ Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bị chiêu kiếm này của Diệp Quân làm chấn động đến mức liên tục lùi lại, trong đó có khoảng mười Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả trong lúc lùi nhanh lại thì thân thể như một tờ giấy bị đốt cháy, nhanh chóng biến mất, hoá thành tro bụi.
Có điều những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại thì lại biến thành những lực lượng đáng sợ bao phủ lấy Diệp Quân.
Ầm…
Những tiếng nổ kinh khủng liên tục vang dội, Diệp Quân thoáng chốc lùi lại mấy trăm nghìn trượng.
Những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả kia cũng không cho hắn cơ hội nghỉ xả hơi, lần lượt nối đuôi nhau xông về phía hắn.
Diệp Quân đột nhiên gào thét, hắn không lùi bước mà còn tiến lên, ném kiếm Hiên Viên trong tay về phía trước, trong nháy mắt, kiếm Hiên Viên đã hoá thành muôn nghìn tia kiếm quang bay đi.
Thấy cảnh này, nhóm cao thủ Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xông lên đầu tiên lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng tránh né.
Ầm!
Chiêu kiếm này lập tức chôn vùi tinh vực trong phạm vị chục triệu trượng!
Hai bên tách nhau ra!
Lúc này, giáp thần Thiên Long trên người Diệp Quân đã vỡ tan tành, khoé miệng hắn có máu tươi liên tục chảy ra.
Diệp Quân cất lời: “Thiên Thiên!”
Mãi một lúc sau Ngao Thiên Thiên mới nói: “Ta không sao!”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Tách ra đi!”
Ngao Thiên Thiên đáp: “Không! Khụ khụ…”
Hai mắt Diệp Quân đỏ như máu, hắn gào thét: “Mau đi ra!”
Ngao Thiên Thiên im lặng.
Diệp Quân đang định nói lại lần nữa thì giọng nói hoảng sợ của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên: “Cẩn thận’.
Dứt lời, một thanh trường thương màu bạc đột nhiên phá không kéo tới từ sau lưng Diệp Quân, lực lượng mạnh mẽ khiến sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi.