Chương 2230
Vậy mà cũng ngủ được à?
Dạ Nam Tình khẽ lắc đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Cứ thế, một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Diệp Quân ngồi trên ghế mở mắt ra, hắn vươn vai, sau đó nhìn Dạ Nam Tình đang nằm trên giường phía xa xa, cô ta còn chưa tỉnh.
Diệp Quân đứng dậy, rời khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, một vài cung nữ đã đợi sẵn.
Thấy Diệp Quân đi ra, mấy cung nữ vội vàng cúi đầu.
Diệp Quân nhìn lên bầu trời, cơ thể hắn rung lên, mở mắt ra đã ở trên một đám mây.
Trước mặt hắn không xa là chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân Đạo: “Tiền bối, có phải chúng ta nên đi rồi không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Còn phải chờ đã!”
Diệp Quân khẽ nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Dạ Quân vẫn chưa giải quyết xong toàn bộ thế lực nội bộ đế quốc Vĩnh Dạ, muốn kích hoạt trận pháp Vĩnh Dạ thì tất cả các giới phải phối hợp”.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Rốt cuộc Vĩnh Dạ Giới là sự tồn tại như thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Năm đó đã tạo ra một trận pháp đặc biệt, chức năng chính của nó là áp chế tu vi của đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, làm suy yếu sức mạnh của chúng. Lúc đó ta đã giúp bọn họ xây dựng trận pháp này. Nếu chúng ta có thời gian cũng có thể xây dựng một trận pháp khác, nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, lại nói: “Bây giờ đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả có động tĩnh gì không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Diệp Quân vừa hay nhìn thấu được những lo lắng này, trong lòng trầm xuống, hỏi: “Chẳng lẽ cô gái áo bào trắng kia muốn đích thân ra tay?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Nếu cô ta đích thân ra tay cũng tốt, bởi vì như vậy cậu sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào về việc gọi người nữa”.
Diệp Quân im lặng.
Nếu cô gái này ra tay, thì hắn thật sự chỉ đành gọi người đến giúp.
Đối với những người khác, hắn còn muốn dốc sức chiến đấu, nhưng đối mặt với người này, hắn sẽ thẳng thừng lựa chọn nằm im. Bởi vì không thể đánh bại!
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên hỏi: “Cậu và Nam Tình cô nương đó thế nào rồi?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Thế nào gì chứ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Thành thân chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cau mày.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, chủ nhân bút Đại Đạo hơi nghi hoặc, tên này sao lại kỳ quái như vậy chứ?
Chủ nhân bút Đại Đạo mấp máy môi, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, có xác định được chắc chắn có bao nhiêu Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả tới không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc một lát, sau đó nói: “Tạm thời cũng không biết”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.