Chương 2160
Diệp Quân gật đầu.
Hắn thực sự không muốn ăn bám, làm một gã con cháu nhà quyền thế vô tích sự!
Kiếm Chủ Nhân Gian trầm mặc hồi lâu rồi vỗ vỗ vai Diệp Quân: “Vậy cố gắng lên”.
Diệp Quân hỏi: “Con còn cơ hội gặp được hai người không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Phải xem xem con có muốn không”.
Diệp Quân nghi hoặc nhìn bà ấy.
Người phụ nữ váy trắng đột nhiên liếc nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cũng nhìn bà ấy.
Hai người phụ nữ tao nhã bậc nhất lần đầu biết nhau, cũng là lần đầu chạm mặt.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì thêm, chỉ kéo người đàn ông áo trắng bước đi.
Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, cũng không nói một lời.
Chẳng mấy chốc, người phụ nữ váy trắng cùng người đàn ông áo trắng đã biến mất nơi xa thẳm giữa tinh không.
Người phụ nữ váy trắng đi rồi, trên núi Phạn Tịnh, người nào đó mới ngẩng đầu, giây lát sau, ông ta hít một hơi thật sâu.
Rốt cuộc cũng đi rồi!
Lại như vừa phát hiện điều gì, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nheo mắt, hai tay nắm chặt.
Trên Hỏa Tinh, ai đó đột nhiên liếc mắt nhìn vào một nơi nào đó trong tinh không sâu thẳm…
Giữa tinh không, Diệp Quân cụp mắt, sắc mặt ảm đạm.
Tuy không muốn chia lìa nhưng hắn cũng hiểu, cha cùng cô cô váy trắng có chuyện riêng muốn làm.
Cắt đứt suy tư, hắn quay đầu đi tới trước mặt nhóm Từ Chân, cười nói: “Chúng ta cũng nên đi thôi”.
Từ Chân mỉm cười: “Các người đi đi”.
Diệp Quân không hiểu: “Tỷ còn muốn ở lại hệ Ngân Hà?”
Từ Chân lắc đầu: “Ta cần đi một nơi khác”.
Diệp Quân hỏi: “Đi nơi nào?”
Từ Chân chỉ mỉm cười không đáp.
Diệp Quân cùng hai cô gái đều lộ vẻ căng thẳng.
Từ Nhu níu tay Từ Chân, run run hỏi: “Đại tỷ…”
Từ Chân nhoẻn cười: “Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tan, mọi người cũng đến lúc chia tay rồi”.
Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Vũ Trụ Kiếp?”
Từ Chân ngẩng đầu, nhìn vào một nơi sâu thẳm trong tinh không, mỉm cười: “Không chỉ có thế”.
Không chỉ có thế!
Diệp Quân nhăn mày, ý gì?
Ầm!
Đúng lúc này, từ một nơi xa xôi và sâu thẳm trong tinh không, một hơi thở khủng bố chợt cuồn cuộn kéo tới.
Diệp Quân lập tức quay phắt người sang, nhìn về phía ấy, hơi thở kia xuất phát từ một nơi cực xa, xa đến độ chính hắn cũng không thể cảm nhận được nguồn cội của nó.