Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1908




Chương 1908

Cô gái bị Hiêu Hiêu lấy súng chĩa vào đầu cũng sững sờ, chơi trò gì đây?

Hiêu Hiêu bỗng nhìn nhân viên: “Mau gói hộp quà đó lại cho đại ca của tôi”.

Nhân viên hoàn hồn, vội nói: “Vâng vâng”.

Nói rồi cô ta ôm lấy hộp quà chạy đến quầy tính tiền.

Hiêu Hiêu nhìn cô gái trước mặt, lạnh lùng nói: “Có tiền thì giỏi lắm à?”

Mặt mày cô gái trắng bệch, sắp khóc đến nơi: “Tôi… tôi…”

Hiêu Hiêu tức giận nói: “Ngậm miệng!”

Cô gái: “…”

Chẳng mấy chốc, nhân viên đã gói xong hộp quà, sau đó đưa cho Diệp Quân, run giọng nói: “Đại… đại ca, đây ạ”.

Diệp Quân hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên vội lắc đầu: “Không… không cần tiền”.

Diệp Quân khẽ cười: “Không cần tiền, thế chẳng phải tôi trở thành cướp rồi à?”

Nhân viên còn định nói gì đó, Hiêu Hiêu ở một bên bỗng lấy mấy tờ tiền Hoa Hạ ra đưa cho cô ta, nhân viên do dự rồi cũng nhận lấy.

Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Chúng ta đi thôi”.

Nói rồi hắn xoay người đi khỏi đó.

Hiêu Hiêu trợn mắt nhìn cô gái đó: “Tôi đang cứu cô đấy, có biết không hả? Cứu cô đấy”.

Nói rồi cô ấy xoay người đi.

Cô gái ngồi phịch xuống đất, nhưng sau đó cô ta lấy điện thoại ra bấm số gọi đi, run giọng nói: “Tôi bị bắt nạt, tòa nhà Ngân Tọa…”

Hai người Diệp Quân ra khỏi trung tâm thương mại, Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu bên cạnh cười nói: “Cô sợ tôi giết cô ta à?”

Hiêu Hiêu gật đầu: “Tôi sợ xảy ra mâu thuẫn gay gắt”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Cô có lòng thật đấy”.

Hiêu Hiêu do dự rồi nói: “Anh không tức giận à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tôi không phải là tên cuồng giết người, tất nhiên sẽ không tùy tiện giết người chỉ vì một chuyện nhỏ, tiền đề để tôi giết người là đối phương muốn giết tôi”.

Hiêu Hiêu mỉm cười nói: “Giống tôi nghĩ”.

Hai người đang định lên xe thì lúc này, mấy chiếc ô tô đột nhiên từ đằng xa chạy tới rồi dừng lại trước mặt hai người không xa, ngay sau đó hơn hai mươi người lao ra khỏi xe rồi chặn Diệp Quân và Hiêu Hiêu lại.

Nhìn thấy thế, Diệp Quân nhíu mày, anh quay sang nhìn Hiêu Hiêu, sắc mặt Hiêu Hiêu trở nên lạnh lùng, cô ấy quay đầu lại nhìn. Cô gái lúc nãy đi theo đến, xông tới trước mặt Hiêu Hiêu hung dữ nói: “Đồ đê tiện, sao cô dám chĩa súng vào tôi, cô có biết tôi là ai không hả? Tôi là nhà họ Vương…”

Hiêu Hiêu bỗng rút súng ra rồi bóp cò.

Pằng!

Đầu gối cô ta trúng đạn, kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống đất.