Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1826




 

Chương 1826

Cô gái rất xinh đẹp.

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Quân.

Nhìn vẻ bề ngoài, cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc đen dài xõa sau vai như thác nước, khuôn mặt tròn trĩnh, mày phượng, làn da trắng nõn, dưới hàng mi dài là đôi mắt ấy sâu thẳm như bầu trời đầy sao mênh mông, dường như có thể nhìn thấu vạn vật.

Cô ấy ăn mặc rất gợi cảm, một chiếc váy dài lễ phục màu đen bó sát người, xương quai xanh và đầu vai lộ ra ngoài, xuống dưới nữa là một đường rãnh…

Khuôn mặt thiên sứ, dáng người gợi cảm.

Nếu nói Mộc Uyển Du là một cô gái nho nhã ấm áp thì cô gái trước mặt này vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.

Cô gái sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Quân, sau đó nhíu mày: “Anh là ai?”

Vừa nói, tay phải cô ấy vừa siết chặt thành nắm đấm.

Diệp Quân biết người trước mặt này là bạn cùng phòng với Mộc Uyển Du, thế là hắn lập tức giải thích: “Cô nương, ta là bạn của Mộc Uyển Du cô nương”.

Cô gái nhìn Diệp Quân: “Bạn ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái lại hỏi: “Bạn trai à?”

Diệp Quân nhíu mày, đây chẳng phải cùng một ý sao? Thế là hắn lại gật đầu.

Bạn trai!

Thấy Diệp Quân gật đầu, cô gái lại cau mày, cảm thấy nghi ngờ, Uyển Du có bạn trai từ bao giờ thế? Hơn nữa còn sống chung nhanh thế à?

Chẳng phải đã nói dù có bạn trai cũng không được dẫn về sao?

Cô gái hơi tức giận.

Cảm thấy cô gái này tức giận, Diệp Quân vội nói: “Cô nương, tôi ở đây một thời gian rồi sẽ đi”.

Cô gái bỗng nhìn cái chăn trên sofa sau lưng Diệp Quân hỏi: “Tối qua anh ngủ ở ghế sofa à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Cô gái nhíu mày: “Hai người không ngủ với nhau sao?”

“Hả?”

Diệp Quân vô cùng ngạc nhiên: “Ngủ… ngủ với nhau hả?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, vốn dĩ định hỏi gì nữa nhưng lúc này điện thoại trong tay cô ấy bỗng vang lên, cô ấy thu lại ánh mắt, sau đó đi vào phòng mình.

Diệp Quân lắc đầu, sau đó đi ra ngoài.

Vẫn nên tìm một công việc làm trước đã.

Là một người đàn ông, hắn quả thật rất ngại mỗi ngày ăn ké, ở ké của người ta. Có thể nhìn ra Mộc Uyển Du này cũng không giàu có gì.

Sau khi xuống lầu, Diệp Quân ra khỏi khu dân cư, sau đó đi ra ngoài.

Hắn tràn đầy tự tin.

Đường đường là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù không có tu vi, hắn cũng tin chắc có thể sống ở đây.

Chạng vạng.

Mộc Uyển Du và bạn cùng phòng của cô ấy ngồi đối diện nhau trong căn hộ.

“Gì cơ?”