Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 170-171: 170: Huynh Đệ Tốt - 171: Một Hám Thiên Tông Nho Nhỏ




170: Huynh Đệ Tốt


Diệp Khải đột nhiên kéo tay áo Diệp Quân đề nghị: “Huynh đối phó hắn ta đi!”
Diệp Quân gật đầu đi tới bên cạnh hai cha con Lâm Càn: “Lâm Càn huynh, bọn ta không cần ấn Pháp Tắc kia nữa! Huynh… giữ lại mà dùng!”
Ấn Pháp Tắc!
Nghe xong, đám người nhao nhao nhìn sang Lâm Càn, ánh mắt sáng rực!
Ông lão canh tháp của Tiên Bảo Các cũng không ngoại lệ, ánh mắt ông ta trở nên khác lạ!
Ấn Pháp Tắc!
Nghe nói năm xưa chủ nhân Đại Đạo Bút đã sáng lập ra ấn Pháp Tắc và ấn Đạo Tắc.

Hai thứ này do Đạo Pháp Thần Đế nắm giữ, có thể nói là bảo vật vô giá trên thế gian này, sở hữu uy lực khủng khiếp có thể phá hủy cả trời đất!
Vậy mà người trước mặt bọn họ lại có được một loại Pháp Tắc sao?
Lâm Càn lập tức chết lặng, vội vàng phân bua: “Diệp huynh…”
Diệp Quân bất chợt cầm lấy tay hắn ta, vẻ mặt chân thành nói: “Mặc dù đúng là hai huynh đệ bọn ta đánh Lưu Kỳ bị thương, nhưng người là do huynh giết.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy tận mắt.

Vậy nên lẽ ra Pháp Tắc phải thuộc về huynh! Huynh không cần do dự đâu!”
Lâm Càn nhìn chằm chằm hắn, trái tim như bị bóp nghẹt!
Diệp Quân lại nhìn sang cha Lâm Càn, cúi đầu hành lễ: “Xin bá phụ chăm sóc cho Lâm huynh thật tốt.

Nếu huynh ấy gặp chuyện gì không may, ta sẽ không tha cho Thượng Tiêu Tông các người đâu!”
Nói rồi hắn lại lấy một chiếc nhẫn không gian đặt vào tay Lâm Càn: “Lâm huynh, đây là nhẫn không gian của Lưu Kỳ, bên trong có ba trăm triệu kim tinh.


Mong huynh hãy nhận lấy! Đừng từ chối ra!”
Lâm Càn: “…”
Diệp Quân đi tới trước mặt Diệp Khải gọi: “Đi thôi!”
Nói rồi hai huynh đệ đều chạy trối chết!
Những người khác đều đổ dồn ánh mắt đầy ghen tỵ về phía Lâm Càn, không hề có chút thương hại nào!
Là Pháp Tắc đó!
Còn cả ba trăm triệu kim tinh!
Món tiền khổng lồ như vậy!
Ông lão canh tháp nhìn thoáng qua Lâm Càn rồi quay người bỏ đi không nói lời nào!
Đám người xung quanh cũng dần rời khỏi!
Giữa sân chỉ còn lại hai cha con Lâm Càn!
Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn hắn ta chất vấn: “Con thực sự đang giữ ấn Pháp Tắc sao?”
Lâm Càn lắc đầu.

Ông ta đột nhiên túm lấy cổ áo con mình, gằn giọng nói: “Nhớ lấy, ấn Pháp Tắc đang ở trên người con, biết chưa hả?”
Lâm Càn ngơ ngác hỏi: “Ý của cha là…”
Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu: “Chỉ khi ấn Pháp Tắc ở trên người con, đồng thời đã nhận con làm chủ nhân thì tông chủ và các trưởng lão khác mới kiên quyết bảo vệ cho con.

Một khi để bọn họ biết con không có gì trong tay, bọn họ sẽ lấy con ra làm vật hy sinh để xoa dịu lửa giận của Hám Thiên Tông!”
Sắc mặt Lâm Càn trở nên nghiêm túc: “Con hiểu rồi!”
Ánh mắt người cha tràn đầy cảm xúc ngổn ngang.

Ông ta thấp giọng thở dài: “Con trai, bây giờ con phải chứng minh bản thân có giá trị thì tông môn mới bảo vệ được cho con.

Chỉ dựa vào cha không gánh vác nổi đâu! Vậy nên từ bây giờ con phải tuyên bố ra bên ngoài con đã đoạt đượca án Pháp Tắc.

Còn nữa, dù thế nào cũng phải bảo vệ hai thằng khốn vừa rồi, biết chưa?”
Lâm Càn trầm giọng hỏi: “Ý của cha là muốn con và bọn họ trở thành người cùng hội cùng thuyền sao?”
Ông ta gật đầu giải thích: “Nhất định phải gắn chặt với bọn họ! Chỉ cần có người tới gây chuyện, con phải nhận hết trách nhiệm về mình, xây dựng hình tượng huynh đệ trung nghĩa! Có vậy bọn họ mới thấy con giàu tình nghĩa, thấy con đáng thương.

Lỡ sau này tông môn muốn giao nộp con thì cũng sẽ phải tính đến áp lực dư luận, đã hiểu chưa?”
Lâm Càn vội vàng gật đầu đáp: “Con hiểu rồi!”
Người đàn ông trung niên quay người nhìn về phía xa xa, khẽ lẩm bẩm: “Hai chàng trai trẻ kia đều không phải kẻ tầm thường.

Con chọc phải bọn họ là gây hoạ.

Nhưng nếu con có thể sống sót, mà bọn họ thực sự có địa vị cao quý thì lại là phúc lớn!”
Lâm Càn cảm thấy khó hiểu: “Cha lại nói gì nữa vậy?”
Ông ta bình thản nói: “Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người đều biết con là huynh đệ thân thiết của hai bọn họ.

Chuyện này không thể thay đổi, bọn họ không muốn nhận cũng phải nhận!”
Lâm Càn chần chừ lên tiếng: “Nhưng bọn họ có phải huynh đệ của con thật đâu?”
Ông ta lườm con mình một cái: “Người ngoài nghĩ vậy là được rồi!”
Lâm Càn lại gật đầu đáp: “Con đã hiểu!”
Người đàn ông trung niên thở hắt ra một hơi rồi đứng lên, dịu dàng lau sạch máu trên mặt con trai mình: “Con phải tự tin lên, sau này cứ giả vờ với mọi người là con gặp được cơ duyên lớn, chỉ cần hai mươi năm sau là có thể vô địch trong những người đồng trang lứa.

Con nhớ chưa?”
Lâm Càn ngoan ngoãn nói: “Nhớ rồi!”
Ông ta mỉm cười vỗ vai con mình: “Con đừng lo quá.

Dù sao cha con cũng là đại trưởng lão của Thượng Tiêu Tông.

Nếu trời sụp cũng có cha gánh trước, biết chưa?”
Lâm Càn nhoẻn miệng cười: “Biết rồi!”
Ông ta gật đầu nắm tay con trai mình: “Đi thôi!”
Dứt lời, hai cha con cùng sánh vai bước đi!
Trên đường đi, Lâm Càn lại than thở: “Con thấy gã Diệp Quân kia thật xấu xa, có khi còn nhiều mưu kế hơn cả con!”
Người cha thản nhiên nói: “Cậu ta vừa có thực lực vừa thông minh nhanh trí, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Nếu còn gặp lại con tuyệt đối không được trêu chọc người ta.

Có thể làm bạn thì hãy cố gắng kết giao, hiểu chưa?”
Lâm Càn do dự đáp: “Con thấy hơi sợ gã ta! Vừa đánh đấm giỏi lại toàn ý đồ xấu, hại người khác suýt chết luôn!”
Người đàn ông trung niên cười bảo: “Nhưng ở góc độ khác, cậu ta đến giúp huynh đệ của mình chứng tỏ là người có tình có nghĩa.

Nói cách khác, những người như vậy thường là tốt với người mình, ác với kẻ thù.

Nếu con làm bạn với cậu ta, chắc chắn cậu ta có thể liều mạng vì con!”

Lâm Càn gật đầu thật mạnh: “Con hiểu rồi!”
Hắn ta lại hỏi tiếp: “Lỡ như tông chủ không chịu nổi áp lực muốn đưa con ra làm vật hi sinh thì phải làm sao?”
Người cha lạnh lùng tuyên bố: “Vậy thì phản lại!”
Lâm Càn thầm giật mình, không khỏi ngước lên nhìn cha.

Ông ta bình thản nói: “Cha con làm đại trưởng lão bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ lại không có người của mình.

Ông ta dám động tới con, cha làm phản cho ông ta xem”.

Lâm Càn lo lắng hỏi: “Nếu cha phản thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Tám phần mười!”
Lâm Càn giật mình khiếp sợ: “Nhiều vậy sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu nói thêm: “Ông ta nắm chắc tám phần mười!”
Sắc mặt Lâm Càn lập tức trở nên cứng đờ.

Người cha thấp giọng dặn dò: “Sau khi trở về, chắc chắn tông môn sẽ điều tra về hai người kia trước.

Hi vọng bọn họ có thân phân đặc biệt một chút, thân phân càng cao thì tông môn càng không dám làm gì con! Chàng trai trẻ kia là kiếm tu phải không? Tông môn hỏi thì con cứ mạnh dạn nói cậu ta là đồ đệ của Diệp Vũ Kiếm Đế, còn là đồ đệ cuối cùng, cứ chém gió nhiều vào.

Dù sao tông môn cũng không dám đi thăm dò những nhân vật tầm cỡ như vậy! Dù có dám cũng chẳng liên quan tới chúng ta!”
Lâm Càn: “…”.

171: Một Hám Thiên Tông Nho Nhỏ


Bên ngoài Huyền Tháp.

Diệp Khải nhìn Diệp Quân trước mặt, cười nói: "Diệp Quân ca, ta còn phải đến một nơi khác, e rằng chúng ta phải từ biệt tại đây rồi!"

Diệp Quân gật đầu hỏi: "Đệ thiếu tiền không?"

Diệp Khải lắc đầu: "Đủ dùng ạ!"

Diệp Quân khẽ cười: "Được!"

Diệp Khải bỗng hỏi: "Diệp Quân ca, còn tám tháng nữa đến trận chiến tranh giành số mệnh đại đạo, đến lúc đó huynh cũng sẽ tranh, đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Khải suy nghĩ rồi nói: "Đến lúc đó đệ cũng sẽ tham gia!"

Diệp Quân cười nói: "Thế thì tốt quá!"

Diệp Khải cười đáp: "Đúng vậy ạ!"

Mà lúc này, ông lão canh tháp trước đó bỗng xuất hiện trước mặt hai người!

Ông lão canh tháp nhìn hai người rồi nói: "Hai cậu nghĩ Hám Thiên Tông kia sẽ tha cho hai cậu sao?"

Hai người Diệp Quân im lặng.

Ông lão canh tháp nhìn chằm chằm hai người: "Biết Hám Thiên Tông không?"

Diệp Khải đang định nói thì Diệp Quân bỗng cười: "Chẳng phải chỉ là một Hám Thiên Tông nho nhỏ thôi sao?"

Ông lão canh tháp sững sờ.

Diệp Quân cười nói: "Tiền bối, một Hám Thiên Tông nho nhỏ không đáng để ta quan tâm!"

Nói xong hắn kéo Diệp Khải quay người rời đi!

Ông lão canh tháp đứng nhìn bóng lưng Diệp Quân, ông ta siết chặt tay phải, trầm ngâm một hồi lâu như đang đắn đo điều gì đó, sau đó ông ta thả tay ra, quay người rời đi!

...

Sau khi Diệp Quân và Diệp Khải rời đi, Diệp Khải rời khỏi Huyền Giới luôn.

Trong một tầng mây, Diệp Khải nhìn trận pháp dịch chuyển phía sau lưng rồi trầm lặng.

Lúc này, một giọng nói vang lên trong thức hải của y: "Tâm tư người huynh đệ của con rất thâm sâu đấy!"

Diệp Khải không hiểu: "Sao sư phụ lại nói vậy?"

Giọng nói kia cười nói: "Có biết vì sao lúc nãy cậu ấy lại nói câu kia không?"

Diệp Khải ngờ vực: "Vì sao ạ?"

Giọng nói kia: "Cậu ấy nói vậy là để doạ lão già kia, vừa nãy lão già kia đã có ý xấu với hai người các con rồi!"

Diệp Khải khẽ cười: "Con cảm thấy Diệp Quân ca nói không sai, chẳng phải chỉ là một Hám Thiên Tông nho nhỏ thôi sao? Sao phải sợ?"

Giọng nói kia bỗng bật cười: "Ha ha! Cũng đúng, chẳng phải chỉ là một Hám Thiên Tông nho nhỏ thôi sao?"

Diệp Khải cười rồi bay về phía xa.


Trên đường đi, giọng nói kia bỗng nói: "Nếu ngày sau trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo, con đối đầu với cậu ấy thì con sẽ làm gì?"

Diệp Khải cười: "Chưa nói đến việc số mệnh đại đạo không nằm trong tay con, dù có nằm trong tay con, chỉ cần Diệp Quân ca cần nó, con tặng cho huynh ấy thì có sao?"

Nói rồi, y biến mất ở phía cuối tầng mây.

...

Huyền Tháp.

Diệp Quân tới thẳng tầng chữ Tiên!

Vì hắn phát hiện tầng chữ Hoàng không có tính khiêu chiến đối với hắn!

Bây giờ hắn có ba ngàn vạn kim tinh, có thể nói là đủ để tu luyện trong thời gian ngắn! Nhưng nói chung thì vẫn không đủ!

Vì sau này Nạp Lan Ca khôi phục lại thân xác cũng phải tốn rất nhiều tiền!

Hơn nữa, sau khi khôi phục là thân xác, Nạp Lan Ca tu luyện cũng tốn rất nhiều tiền!

Thế nên hắn tiết kiệm tiền cho cả hai người!

Sau khi vào tầng chữ Tiên, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên nghiêm trọng, hắn quay người nhìn thì thấy gần đó có một chàng trai!

Nhìn thấy chàng trai này, Diệp Quân sững người.

Chàng trai cũng ngơ ra!

Chàng trai này chính là Tần Yêu kia!

Tần Yêu trầm giọng hỏi: "Không phải ngươi nên tới tầng chữ Hoàng à?"

Diệp Quân lắc đầu: "Yếu quá!"

Tần Yêu im lặng.

Gã cho rằng đối phương đang diễn, nhưng gã không thể phản bác được.

Diệp Quân cười nói: "Ngươi có muốn trở về bản thể để đấu với ta không?"

Tần Yêu lắc đầu: "Không!"

Diệp Quân cạn lời.

Tần Yêu bỗng hỏi: "Ngươi đã giết Lưu Kỳ của Hám Thiên Tông à?"

Diệp Quân gật đầu.

Tần Yêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi biết ca ca của hắn là ai không?"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Giết thì cũng đã giết rồi! Bây giờ nói mấy điều này có ích gì đâu?"

Tần Yêu trầm giọng nói: "Ca ca của hắn sẽ tới tìm ngươi đấy!"

Diệp Quân nói: "Thế thì ta chôn luôn ca ca của hắn!"

Tần Yêu giơ ngón tay cái: "Đỉnh!"

Diệp Quân bỗng hỏi: "Tần huynh, ngươi so với tên Lưu Băng kia thế nào?"


Tần Yêu lắc đầu: "Ta không bì nổi, hắn là thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt, tuy không thuộc tốp dẫn đầu nhưng ta cũng không bì nổi".

Diệp Quân nhíu mày: "Ngươi cũng không bì nổi à?"

Tần Yêu gật đầu: "Ngươi có thể hiểu là thế này, phàm là những người tới đây tu luyện đều không ổn cho lắm! Vì nếu ổn thì họ đã tu luyện ở đại lục Tiểu Quan và đi đấu hạng hết rồi! Sở sĩ bọn ta tới đây đều là vì không thể lăn lộn bên đó được, hiểu chưa?"

Diệp Quân nhìn Tần Yêu: "Hai chúng ta bắt tay nhau có thể đánh lại hắn không?"

"Ê này!"

Tần Yêu bỗng trở nên đề phòng hẳn: "Ngươi đừng nói bừa nhé, chúng ta không thân lắm đâu!"

Diệp Quân khẽ cười: "Ta chỉ hỏi thử ấy mà!"

Tần Yêu nhìn Diệp Quân rồi nói: "Chắc chắn ngươi đã che giấu thực lực, còn về việc che giấu bao nhiêu phần thì ta không biết! Ta chỉ nói về sức chiến đấu nếu ngươi không che giấu thực lực thôi nhé, nếu với sức chiến đấu như vậy thì chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại Lưu Băng. Lưu Băng kia ở cảnh giới Đại Kiếp đấy, hơn nữa ngươi phải hiểu một điều rằng chất lượng cường giả cảnh giới Đại Kiếp ở bên đó ít nhất phải gấp mười lần trở lên chất lượng cường giả Đại Kiếp ở Trung Thổ Thần Châu!"

Gấp mười lần trở lên!

Diệp Quân gật đầu, khẽ nói: "Nói vậy là nếu gặp hắn, ta phải dùng sát chiêu ngay lập tức mới được!"

Tần Yêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Đó là thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt, bảng Yêu Nghiệt đấy! Nói thế này đi nhé, Trung Thổ Thần Châu của huynh tính tới bây giờ chỉ có một vị yêu nghiệt lên được bảng, chính là vị yêu nghiệt tuyệt thế của đế tộc Bất Tử. Ngoài vị đó ra thì thế hệ trẻ của Trung Thổ Thần Châu các huynh không ai có thể đánh lại được Lưu Băng!"

Diệp Quân gật đầu, không nói gì.

Tần Yêu hơi sững người: "Ngươi, cái tên này, đúng là điếc không sợ súng, hay là nên nói tố chất tâm lý của ngươi tốt đây?"

Diệp Quân cười: "Tố chất tâm lý của ta tốt đấy!"

Tần Yêu lắc đầu: "Thế thì ta phải phục ngươi rồi, ta rất tò mò, sao ngươi có thể luôn giữ được trạng thái tâm lý này?"

Diệp Quân khẽ cười: "Đừng tranh cãi với kẻ ngốc!"

Vẻ mặt của Tần Yêu cứng đờ.

Mẹ kiếp!

Tên khốn này đá xéo ai đấy?

Diệp Quân lại hỏi: "Tần huynh, nếu ngươi không biến hình đánh với ta thì đi đi! Ta bỏ tiền để vào đây, lãng phí thế này ta thấy đau lòng lắm!"

Tần Yêu lắc đầu than: "Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không ở đây, mà đang trốn chạy!"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ở đây thì dù có là cảnh giới đỉnh cấp cũng không được động thủ, đúng không?"

Tần Yêu ngẩn người, một giây sau thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Ngươi cố ý ở lại đây đợi tên Lưu Băng kia!"

Diệp Quân gật đầu.

Chạy á?

Chạy đi đâu?

Chạy về Đạo Môn chỉ liên luỵ sư tỷ và sư phụ thôi!

Thế nên hắn chọn ở lại đây đợi!

Hắn biết người của Hám Thiên Tông chắc chắn sẽ tới đây!

Ân oán nhân quả này, mình hắn gánh!