Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1694




Chương 1694

Nói đến đó, bà ấy thoáng dừng lại một chút mới tiếp tục: “Bên vũ trụ Quan Huyên cần có người đứng ra chủ trì mọi việc, cho nên ba người bọn con về đi”.

Ba người là chỉ Nạp Lan Ca, Tiểu Bạch cùng với Diệp Quân.

Sao Diệp Quân lại không nghe ra được ngụ ý trong lời nói của người cô cô này?

Hiện giờ chiến lực của hắn tuy cũng coi như hùng hậu, nhưng đó chỉ là tạm thời, bởi vì cảnh giới của hắn bắt đầu đi xuống rồi. Nói sao thì cũng chỉ là cảnh giới do bí pháp cưỡng chế tăng lên, tuy không có nhiều tác dụng phụ nhưng cũng không thể sử dụng liên tục, còn tiếp tục tăng lên đến Đế Cảnh, thân thể cùng linh hồn của hắn đều sẽ không chịu nổi.

Hiện giờ, nơi chiến trường này, hắn chính là điểm yếu lớn nhất.

Cả Tiểu Bạch và Nạp Lan Ca cũng vậy.

Hai vị này cũng là điểm yếu của phe mình.

Nạp Lan Ca dù có rất nhiều thần vật nhưng vẫn không thể phát huy uy lực cao nhất của chúng, dù có được Tiểu Bạch hỗ trợ.

Mấy thứ đó, cũng chỉ có Tần Quan mới có thể phát huy ra uy lực chân chính, hơn nữa, ngay cả Tần Quan cũng không dám dùng bừa bãi, vì uy lực của chúng quá lớn, có khi cả đồng đội cũng bị vạ lây.

Diệp Quân không hề do dự, quyết định dẫn Nạp Lan Ca cùng Tiểu Bạch quay về. Hắn biết rõ, ba người bọn hắn còn ở đây sẽ bị đối thủ nhắm vào, khiến cô cô cùng mọi người phải phân tâm bảo vệ.

Nhưng ngay khi Diệp Quân cùng hai người kia muốn rời khỏi nơi này, xa xa, nơi tận cùng ngân hà, một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến: “Muốn trốn à?”

Ầm ầm!

Âm thanh kia vừa dứt, trước mắt mọi người, một khoảng ngân hà bốc cháy đùng đùng, trong đất trời, vô số pháp tắc cùng đạo tắc bắt đầu sụp đổ và tan biến.

Con ngươi Diệp Quân co rút lại, người kia… là Vĩnh Sinh Đại Đế?

Cảm thụ được hơi thở cực kì hùng hậu này, sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, hơi thở đó, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với Chiến Đế.

Vào lúc này, Thanh Nhi váy trắng đã kéo Diệp Quân ra sau, bà ấy nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Đừng sợ, có các cô cô ở đây, không ai có thể cậy lớn bắt nạt con được”.

Các cô cô!

Nghe Thanh Nhi váy trắng nói thế, trong lòng Diệp Quân như có một dòng nước ấm chảy qua.

Từ sau khi kế thừa gia nghiệp, hắn cứ ngỡ từ nay sẽ được bước l3n đỉnh cao cuộc đời, nhưng thật không ngờ, mỗi ngày đều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Cho tới tận bây giơ vẫn cứ như thế, lúc nào cũng ở trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Thật sự phải nói rằng, tiết tấu quá nhanh, áp lực quá lớn.

Mệt chết đi được, cũng khổ chết đi.

Nhưng may mắn làm sao, cha không để hắn phải một mình gánh vác tất cả, có người của Dương tộc, có các cô cô…

Xa xa, cùng với sự xuất hiện của hơi thở hùng hồn kia, tinh hà vũ trụ bắt đầu tan vỡ, mảnh tinh hà này không thể chịu nổi sức mạnh kh ủng bố đó.

Diệp Quân nhìn về nơi ấy, sắc mặt nặng nề, chẳng lẽ thật sự là Vĩnh Sinh Đại Đế?

Ngay lúc này, cuối tầm mắt của mọi người, một người đàn ông đạp trên vùng tinh hà vỡ vụn đi tới.

Người nọ vận áo lụa, mũ trắng, vóc dáng cao lớn, tay cầm một cuốn sách cổ màu xanh, ánh mắt lại mang màu đỏ tươi quỷ dị.