Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1466




Chương 1466

Không còn?!

Diệp Quân im lặng trong khiếp sợ.

Chỉ một đường kiếm mà đã hủy diệt cả Bác Thiên Giới ư?!

Siêu dữ!!!

Hắn lại thốt lên: “Cô cô ơi, con còn biết Chân vũ trụ ở đâu nữa nè!”

Tiểu Tháp: “…”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, người phụ nữ váy trắng sửng sốt.

Người phụ nữ bí ẩn trong người Diệp Quân cất lời: “Nếu tiếp tục như thế, hắn thật sự sẽ trở thành vua dựa dẫm đấy”.

Tiểu Tháp đáp: “Ta cũng thấy có vẻ gọi người hoài cũng sẽ bị nghiện”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân bị nhìn đến mức hơi chột dạ: “Cô cô?”

Người phụ nữ váy trắng mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo lập tức xuất hiện trong tay bà ấy, bà ấy không hề nhiều lời, thẳng thừng vung kiếm lên cánh tay phải của Diệp Quân.

Bốp!

Một âm thanh vang lên, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, sau đó dần nổi gân xanh đầy mặt, mạch máu như muốn nổ tung. Điều đáng sợ nhất là lúc này, hắn cảm thấy linh hồn mình như bị thứ gì đó nuốt chửng, xương cốt trên người như đang bị người khác dùng dao gọt đi.

Nuốt hồn gọt xương!

Diệp Quân không chịu được nữa, bắt đầu hét to vô cùng thê thảm.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân ngồi co người dưới đất, cơ thể liên tục run rẩy.

Còn người phụ nữ váy trắng thì đang ở bên cạnh im lặng nhìn hắn, lúc này, sắc mặt Diệp Quân trắng bệch như tờ giấy, không có chút màu máu, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, dường như đang bị mệt lả.

Lại một lúc lâu trôi qua, Diệp Quân mới hồi phục được một chút.

Người phụ nữ váy trắng cất lời: “Đi thôi!”

Sau đó, bà ấy xoay người đi về phía cánh cửa ánh sáng phía xa.

Dù Diệp Quân còn rất yếu, nhưng hắn cũng đã đỡ hơn trước đó nhiều, bèn đứng dậy đi theo.

Trên đường đi, người phụ nữ váy trắng đột nhiên hỏi: “Biết vì sao con bị đánh không?”

Diệp Quân gật đầu: “Chuyện của con, con phải tự giải quyết, không nên lệ thuộc vào cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Lần đầu lúc gặp con, ta rất thích con, khi đó dù con yếu, nhưng con có trái tim cường giả chân chính, gặp chuyện có dũng có mưu, không muốn lệ thuộc vào bất cứ ai. Nhưng bây giờ, con dần trở nên không nghiêm túc, cũng không thể nhìn rõ được bản thân như trước đây!”

Dứt lời, bà ấy lắc đầu: “Ta rất thất vọng!”

Diệp Quân cúi đầu im lặng.

Người phụ nữ váy trắng nói tiếp: “Có một vài chuyện, người khác giải quyết giúp con và con tự giải quyết không giống nhau”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô cô, những đạo lý mà người nói, con đều hiểu cả, nhưng người mạnh như thế, ở bên cạnh người con sẽ có cảm giác rằng bản thân cũng vô địch, thật đấy. Ở cùng với người, con cảm thấy tất cả vấn đề đều không còn là vấn đề nữa, thấy ai cũng như là kiến.”