Chương 1378
Bác Thiên Đạo nhìn Diệp Quân trước mặt cười nói: “Diệp công tử, nếu ngươi muốn ỷ thế áp đảo người khác thì ta có thể nói với ngươi biết ngươi lầm rồi. Vũ trụ Quan Huyên của ngươi không sợ Chân vũ trụ, tộc Bác Thiên ta cũng không sợ Chân vũ trụ”.
Diệp Quân nhìn Bác Thiên Đạo: “Bình thường vũ trụ Quan Huyên và tộc Bác Thiên không thù không oán, với tư cách là lão tổ của tộc Bác Thiên, quả thật không cần thiết phải cố ý khơi mào chiến tranh giữa hai vũ trụ, nhất là khi hai bên chúng ta đều có chung kẻ thù, nhưng ông lại làm như thế, rõ ràng mục tiêu của ông không chỉ là kính Tuế Nguyệt, mà có lẽ còn có huyết mạch phong ma trong người ta”.
Trước đây người phụ nữ bí ẩn đã từng nói với hắn, huyết mạch Bác Thiên có thể nuốt lấy các huyết mạch khác, hơn nữa cũng từng làm như thế.
Lúc này rõ ràng là Bác Thiên Đạo có ý đồ này.
Muốn nuốt lấy huyết mạch phong ma của mình.
Nghe Diệp Quân nói thế, ánh mắt Bác Thiên Đạo lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Mặc dù ngươi yếu ớt như gà nhưng trí thông minh của ngươi cũng khá đấy”.
Diệp Quân nhìn Bác Thiên Đạo: “Ông chắc chắn muốn khơi mào chiến tranh giữa hai vũ trụ chứ?”
Bác Thiên Đạo cười nói: “Diệp công tử, ta biết vũ trụ Quan Huyên của ngươi đánh rất giỏi, nhưng không thể khiến tộc Bác Thiên sợ hãi, khi tộc Bác Thiên đánh nhau với Chân vũ trụ, vũ trụ Quan Huyên của ngươi vẫn chưa xuất hiện đâu”.
Nói rồi ông ta lao đến trước, đấm một quyền vào Diệp Quân đang đứng gần trong gang tấc.
Nhìn Diệp Quân trước mặt, Bác Thiên Đạo không hề che giấu vẻ tham lam trong ánh mắt.
Trước đây tộc Bác Thiên thâu tóm hàng trăm vạn huyết mạch nên ông ta từng nhìn thấy rất rất nhiều huyết mạch đặc biệt, thế nhưng huyết mạch trong người Diệp Quân này lại khiến ông ta kinh ngạc.
Ông ta chưa từng nhìn thấy huyết mạch nào đáng sợ như vậy.
Sức mạnh huyết mạch này lại không ở trong tay tộc Bác Thiên.
Hơn nữa trong người Diệp Quân còn ba loại huyết mạch nữa, loại nào cũng không thuộc huyết mạch Bác Thiên.
Nếu có thể thâu tóm được thì huyết mạch Bác Thiên có thể được nâng lên thêm một bậc.
Nghĩ đến đây, Bác Thiên Đạo không khỏi bật cười.
Còn vũ trụ Quan Huyên thì ông ta không sợ.
Năm đó tộc Bác Thiên còn dám đối đầu với Chân Thần nữa kìa, sao có thể sợ một vũ trụ Quan Huyên mới nổi chứ?
Tiêu diệt sạch là xong chuyện.
Ngay lúc này, một vầng sáng bỗng lao ra khỏi người Diệp Quân.
Ầm!
Vầng sáng này chặn lại cú đấm của Bác Thiên Đạo, thế nhưng thời không xung quanh lại bị vỡ nát.
Diệp Quân và Ngu Tuế Nguyệt bị chấn động liên tục lùi về sau hàng ngàn trượng.
Bác Thiên Đạo khẽ cười: “Trạng thái bị thương, đừng nói bà đang bị thương, dù bà có đang ở thời kỳ đỉnh cao, bà cũng chẳng là gì trong mắt ta”.
Ông ta nhìn Diệp Quân, phấn khích nói tiếp: “Sau khi ta chuyển thế, người trong tộc từng nói với ta về huyết mạch phong ma, lúc ấy bọn họ cũng không để tâm nhiều, không ngờ huyết mạch phong ma của vũ trụ Quan Huyên lại mạnh như thế, đúng là trời đang giúp ta”.
Vừa dứt lời, ông ta lao về phía Diệp Quân.
Thấy Bác Thiên Đạo lao đến, Diệp Quân híp mắt, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng và sát khí.