Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 130: Đừng sờ nữa




"Thận trọng lời nói!"

Lúc này, một bà cụ bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ.

Bà cụ trầm giọng nói: "Chủ tịch, mong hãy thận trọng lời nói!"

Nói cho cùng thì thế lực của đám thế gia ở Trung Thổ Thần Châu này cũng chỉ đến thế, nhưng những thế gia, tông môn ở tổng viện thư viện Quan Huyên thì lại khác!

Bất cứ gia tộc nào cũng là một sự tồn tại vô cùng khủng bố!

Diệp Quan Chỉ có thực lực, có thân phận, có bối cảnh, nhưng muốn thách thức những thế lực khổng lồ đó thì chỉ như lấy trứng chọi đá!

Đừng nói là cô ấy, dù có là sư phụ của cô ấy - Thư Hiền, viện chủ Văn Viện, cũng không thể đối đầu với những thế lực khổng lồ đó được.

Chỉ sơ sẩy một chút thì muôn kiếp không trở mình được!

Vẻ mặt Diệp Quan Chỉ vô cảm nói: "Bây giờ, những thế gia tông môn này đã thâm nhập vào khắp nơi trong nội bộ của thư viện Quan Huyên, bọn họ đã hoàn toàn ảnh hưởng đến thư viện, thậm chí còn sắp bóp méo cả giá trị và tín ngưỡng của thư viện rồi".

Nói đến đây, cô ấy khẽ lắc đầu, ánh mắt hiện lên tia bất lực!

Cô ấy không nói tiếp, vì biết muốn thay đổi thư viện phải tự bảo vệ mình trước.

Bây giờ mà thách thức những thế lực khổng lồ kia chính là tự tìm đường chết.

Muốn cải cách không thể chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết được!

Thấy Diệp Quan Chỉ không nói thêm gì, bà cụ chợt thở phào một hơi.

Diệp Quan Chỉ khẽ nói: "Năm xưa Kiếm Chủ không thể nào không nhìn ra được những vấn đề này, nhưng ngài ấy lại cứ để những vấn đề này tiếp tục lan tràn... Ngài ấy nghĩ thế nào vậy?"

Bà cụ cười khổ: "Nha đầu, con không được phê bình viện trưởng!"

Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: "Nếu không thể tự do phê bình thì lời khen ngợi cũng chẳng có ý nghĩa gì!"

Bà cụ im lặng.

Diệp Quan Chỉ bỗng đứng đậy, khẽ nói: "Đi gặp vị Diệp công tử kia thử sao!"

Bà cụ nói: "E rằng tộc Thiên Long viễn cổ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"

Ánh mắt Diệp Quan Chỉ bỗng lạnh như băng.

Bà cụ ngập ngừng rồi nói: "Nha đầu, lần này tộc Chân Long bị diệt ắt là vì Diệp Quân kia, con định xử lý cậu ta thế nào?"

Diệp Quan Chỉ khẽ lắc đầu: "Chúng ta có tư cách gì để xử lý hắn?"

Bà cụ trầm giọng nói: "Quan Huyên Pháp không dung túng cho hành vi diệt tộc!"

Diệp Quan Chỉ lại lắc nhẹ đầu: "Đúng là Quan Huyên Pháp không cho phép, nhưng tộc Chân Long tới Nam Châu bắt cóc đám người nhà họ Diệp, lấy họ uy hiếp Diệp Quân kia. Trong tình huống này, sự phản kháng của Diệp Quân được xem là phòng vệ chính đáng trong Quan Huyên Pháp".

Bà cụ do dự rồi nói: "Có được xem là phòng vệ chính đáng không?"

Diệp Quan Chỉ bình tĩnh trả lời: "Người ta đóng cửa đánh ngươi, muốn giết ngươi và cả tộc của ngươi, trong tình huống này có phòng vệ thế nào cũng được xem là chính đáng cả. Nếu đổi lại là con, con cũng sẽ diệt toàn tộc Chân Long của ông ta".

Nói rồi, cô ấy dừng lại một lát rồi mới nói: "Thứ Quan Huyên Pháp xem trọng là sự công bằng, công chính. Nếu chúng ta chỉ cho phép tộc Chân Long làm hại người ta mà không cho phép người ta đánh trả thì Quan Huyên Pháp của chúng ta chẳng phải sẽ trở thành luật pháp cho kẻ ác hay sao? Thế nên, sự phản kháng của Diệp Quân kia được xem là phòng vệ chính đáng, không có gì phải suy xét nữa".

Bà cụ khẽ gật đầu, sau đó nói: "Con đi gặp cậu ta... là vì?"

Diệp Quan Chỉ gật nhẹ đầu: "Ngọn nguồn chuyện này là vấn đề của thư viện chúng ta, thư viện xử lý không công bằng mới khiến hắn bị đối đãi bất công, về tình về lý, thư viện chúng ta đều nên đến xin lỗi hắn. Nếu hắn bằng lòng gia nhập thư viện thì đương nhiên là chuyện tốt, nếu không muốn, chúng ta cũng nên bồi thường cho hắn".

Nói xong, cô ấy đi ra ngoài.

Bà cụ đi theo sau.

Trên đường đi, bà cụ lại hỏi: "Triệu viện trưởng ở hạ giới nên xử lý thế nào?"

Diệp Quan Chỉ trầm ngâm, sau đó nói: "Tuy người này đã làm việc thất trách nhưng cũng có thể hiểu được, viện trưởng ở một nơi nhỏ bé đương nhiên không dám đối đầu với nhà họ An và tộc Chân Long. Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra, bà ấy cũng đã gửi thư kêu oan cho Diệp Quân kia, điều này chứng minh bà ấy đã biết sai, nếu đã vậy thì cho bà ấy thêm một cơ hội nữa đi".

Bà cụ nhìn Diệp Quan Chỉ: "Theo quy định của Quan Huyên Pháp, hình phạt nhẹ nhất cho hành vi của bà ấy là phế bỏ tu vi!"

Diệp Quan Chỉ lắc đầu: "Nếu hôm đó Triệu Tố đứng ra chống đối với tộc Chân Long và nhà họ An thì với thực lực của hai nhà kia, họ có thể tiêu diệt bà ấy trong nháy mắt. Đối diện với hai thế lực khổng lồ này, một viện trưởng thư viện nhỏ bé như bà ấy có thể làm gì được chứ?"

Nói rồi, cô ấy dừng lại một lát mới nói tiếp: "Hơn nữa, người này không thông đồng một giuộc với tộc Chân Long, sau khi sự việc xảy ra đã dâng thư kêu oan cho Diệp Quân, điều này cho thấy lòng bà ấy có chính nghĩa. Mà mục đích của việc trừng phạt là hy vọng dùng hình phạt nghiêm khắc để người phạm tội có thể thay đổi triệt để, làm lại con người mới, chứ không đơn thuần là phạt vì người đó phạm tội".

Bà cụ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Diệp Quan Chỉ lại nói: "Nói cho cùng thì đó là vấn đề nội bộ của thư viện chúng ta, nếu không có thư viện ở Trung Thổ Thần Châu và nhà họ An giúp đỡ thì tộc Chân Long kia nào dám ngang ngược đến mức ngang nhiên phá hoại quy tắc cuộc tỷ võ? Lần này xử phạt nghiêm khắc Lục Triều Văn và nhà họ An chính là để những thư viện khác và những thế gia kia lấy đó làm gương, đặc biệt là những thế gia kia..."

Nói rồi, trong mắt cô ấy loé lên tia lạnh lẽo: "Lúc sư tỷ Thanh Khưu còn đương nhiệm thì đám thế gia kia còn kiêng dè chút ít, mà từ lúc sư tỷ... Bây giờ, tay của đám thế gia kia càng ngày vươn càng dài rồi".

Bà cụ thầm thở dài.

Bà ấy không dám bàn luận nhiều về chuyện của thư viện.

Diệp Quan Chỉ cũng không nói thêm, cô ấy bước nhanh rồi biến mất ở phía xa.

...

Đạo Môn.

Lúc này, Diệp Quân trần như nhộng đang nằm trên giường, còn Nam Lăng Nhất Nhất đang bôi thuốc cho hắn.

Trước đây bị Long Hoả thiêu nên giờ toàn thân hắn không có chỗ nào lành lặn.

Diệp Quân vốn muốn tự mình làm, nhưng tiếc là sau trận đại chiến, hắn không những bị Long Hoả làm trọng thương mà chính hắn cũng kiệt sức, đừng nói là tự bôi thuốc, đến cử động còn khó khăn.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân không mảnh vải che thân trước mặt, cô ấy chớp mắt rồi nói: "Diệp sư đệ đừng căng thẳng nhé, ta chỉ bôi thuốc cho đệ thôi, không làm gì khác đâu".

Diệp Quân chần chừ rồi run giọng nói: "Sư tỷ, thế tỷ đừng sờ nữa được không? Mau bôi thuốc đi ạ!"