Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1138




Chương 1138

Bấy giờ, một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân: “Khiêu chiến một lần, một trăm vạn thần tinh!”

Trăm vạn thần tinh!

Diệp Quân gật đầu, xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão áo đen.

Đương nhiên bây giờ hắn không còn cảm giác xót tiền nữa!

Tiền sao?

Chẳng qua chỉ là một dãy số mà thôi!

Bây giờ Diệp Quân hắn đã không còn hứng thú gì với tiền nữa!

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân rồi nói: “Buộc phải bắt đầu khiêu chiến từ thứ mười, chỉ khi đánh thắng được người thứ mười mới được khiêu chiến người tiếp theo. Sau khi thành công chiến thắng, bảo vệ được một ngày, tượng sẽ tự động đổi thành tượng của ngươi, đồng thời tên của ngươi sẽ được đăng lên báo Quan Huyên, truyền khắp chư thiên vạn giới!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, không nói thêm gì, quay người biến mất.

Trên lôi đài, Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại.

Từ lúc trở thành Đại Kiếm Đế, hắn chưa từng thật sự chiến đấu, bây giờ hắn đang rất khát khao được chiến đấu!

Trận chiến đỉnh cao!

Ngay lúc này, thời không phía trước mặt hắn bỗng rung lên, một chàng trai vận đồ trắng xuất hiện.

Chân Cảnh!

Diệp Quân híp mắt, chàng trai này chưa đến hai mươi nhưng đã đạt đến Chân Cảnh!

Thế mà y chỉ đứng thứ mười!

Rõ ràng, chất lượng của bảng Chư Thiên này cực kỳ cao!

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, tay phải y xòe ra, một ngọn lửa bùng lên giữa lòng bàn tay y.

Ầm!

Nhiệt độ không khí tăng lên vùn vụt.

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Huynh chính là Diệp Quân bỏ một tỷ ra truy nã chính mình đấy à?”

Diệp Quân gật đầu.

Chàng trai áo trắng: “Nào, để ta xem thử thực lực của huynh thế nào!”

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng, một giây sau, thời không trước mặt y nứt vỡ, một thanh kiếm đâm tới.

Chàng trai áo trắng nheo mắt, ánh mắt hiện lên vẻ nặng nề, y khẽ động tâm niệm, ngọn lửa trong tay hóa thành một cái khiên lửa che trước người y.

Vù!

Kiếm đâm tới, luồng sức mạnh khủng khiếp đánh nát chiếc khiên lửa!

Bấy giờ, chàng trai áo trắng đã lui ra sau trăm trượng, nhưng y vừa đáp đất đã có một thanh kiếm nữa đâm tới!