Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1093




Chương 1093

Hám Tông không nói thêm gì nữa, y chắp tay chào rồi quay người nói với đám cường giả Hám tộc: “Đi thôi!”

Nói xong, cậu ta tiến vào đường hầm thời không ở phía xa.

Những cường giả Hám tộc còn lại cũng vội vàng rút lui, không ai muốn ở lại nơi này chút nào.

Trong hư không, hư ảnh của tiên tổ Hám tộc nhìn Diệp Quân, sau đó quay người biến mất.

Cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân với ánh mắt kinh ngạc.

Cô ấy phát hiện ra chàng trai có vẻ ngoài dịu dàng này lại rất quyết đoán.

Thật tốt khi được làm bạn với những người như vậy!

Nhưng lại cực kỳ nguy hiểm khi trở thành kẻ thù.

Liên Song nhẹ nhàng nói: “Không lâu nữa, Hám Tông chắc sẽ nổi danh chư thiên vạn giới!”

Tông Thủ khẽ gật đầu, sắc mặt trở nên phức tạp.

Không lâu nữa, Hám Tông nhận định sẽ vượt xa bọn họ.

Ngay cả bây giờ, thực lực của bọn họ và Hám Tông đã có sự khác biệt lớn.

Không đúng!

Không bao gồm Diệp Quân.

Tông Thủ và Liên Song quay lại nhìn Diệp Quân, bắt gặp ánh mắt hai người, Diệp Quân cười nói: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”

Liên Song trầm giọng nói: “Diệp huynh, huynh đến từ vũ trụ Quan Huyên phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Liên Song do dự nói: “Cách đây không lâu, ta nghe nói trong vũ trụ Quan Huyên có người mang thiên mệnh gì đó, người đó không phải là huynh đấy chứ?”

Cô gái có vết bớt nhìn Liên Song, gia tộc nhà Liên Song và Tông Thủ không lớn mạnh bằng gia tộc nhà cô ấy, cho nên tin tức không linh thông lắm.

Nghe Liên Song nói vậy, Diệp Quân cười lớn: “Người đó không phải ta!”

Không phải!

Liên Song cau mày, đang định hỏi gì đó thì bầu trời tách rời, một ông lão bước ra, phía sau ông ta là mấy chục cường giả.

Ông lão đi tới trước mặt Liên Song, hơi khom người: “Thiếu chủ!”

Liên Song mỉm cười, sau đó nhìn ba người Diệp Quân: “Diệp huynh, Tông huynh, còn cả vị cô nương này nữa, ta phải về rồi! Xin cáo từ!”

Ba người họ gật đầu, Diệp Quân nói: “Bảo trọng!”

Liên Song cười nói: “Ba vị, nếu có thời gian nhất định phải tới Huyền Giới chơi nhé!”

Nói xong, hắn ta chắp tay chào rồi cùng ông lão kia biến mất trên không trung.

Tông Thủ nói: “Diệp huynh, ta cũng phải đi rồi!”

Diệp Quân nhìn Tông Thủ, Tông Thủ chắp tay chào: “Diệp huynh, cô nương, chúng ta có duyên gặp lại!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Tông Thủ bay vụt lên trời, biến mất trên không trung, cuối chân trời, có một ông lão đang đợi y.