Mọi người im lặng, chờ nghe quyết định của Sakura.
-Tớ… Tớ nghĩ mình sẽ bỏ phiếu trắng.
-Gì?!- Satan há hốc.
-Tớ vốn nghĩ sẽ theo ý kiến của đại đa số các cậu, cơ mà tình hình thế này nằm ngoài dự kiến của tớ.- Sakura giải thích- Về phiếu cuối cùng
này, tớ sẽ xem xét tình hình rồi trả lời sau.
-Vậy cũng được.-
Mammon gật đầu- Vì phiếu cuối cùng này là của cậu, nên chỉ cần cậu đồng ý hay phản đối thì đều có thể trả lời luôn.
-Khoa… khoan!!!!-
Shigeki nhảy tưng tưng, bộ dáng 10 phần phẫn nộ- Các cậu có biết mở
không gian liên kết tốn nhiều thần lực lắm không hả???? Vậy mà cái cuộc
họp này chẳng đi đến đâu cả, bộ các cậu đang chọc tức tôi đó à????
Lập tức, 6 ánh mắt lạnh băng đồng loạt chĩa thẳng về phía Shigeki. Leviathan trầm giọng:
-Có ý kiến gì hả?
-Dạ thôi, hổng có ạ.- Shigeki ngoan ngoãn cụp đuôi, trong lòng âm thầm bổ sung thêm 1 câu: “Cho dù có thì các cậu cũng đâu để tôi nói!!! Ọ___Ọ ”
…
Rời khỏi không gian liên kết, Sakura đau đầu nhìn
Shigeki chui vào góc tường vẽ vòng tròn, bộ dáng đau lòng cùng oán hận,
miệng cứ lẩm bẩm 1 câu:
-Ô ô ,các cậu bắt nạt tôi… Ô ô ô….
-Shigeki…- Sakura đen mặt- Cậu còn khóc nữa là màu trên người bay hết
đấy. Đến lúc đó, cẩn thận Nari tưởng cậu là tượng đá mà đem cậu ra bãi
rác.
-Ô ô, honey của tớ mới không có tàn nhẫn vô lương tâm như các cậu!!!!- Người nào đó tiếp tục oán hận.
-Cậu có tin tôi ném cậu ra bãi rác luôn không?- Tiếng nghiến răng bắt
đầu xuất hiện rồi- Tiện nhắc nhở cậu luôn, gần đây có nhiều đơn hàng đặt chúng ta giết mấy gã nhà giàu thích nam sắc. Tôi cũng không ngại cho
cậu thành tiểu thụ đâu.
-Óe!!! Tớ im!- Shigeki vội vàng bật
dậy, nghiêm trang đứng thẳng. Ặc ặc, gửi cậu tới mấy tên bụng ngấn mỡ đó để mà bị đè chết hả. Lại nói, cậu cũng không có cái sở thích đặc biệt
ấy đâu.
…
Khách sạn nhà Miller có diện tích rất lớn, hơn
nữa còn do Mộc hệ gia tộc làm chủ nên như loài thực vật nào cũng có. Dĩ
nhiên, 1 rừng trúc xanh rợp bao bọc tòa nhà theo phong cách Nhật Bản cổ
xưa cũng không khó tìm thấy tại nơi này.
Lúc Sakura tới, Shun
vẫn đang luyện kendo. Cho dù cô không thích nhưng vẫn buộc phải thừa
nhận, Shun Kazumi là 1 cao thủ trong mấy môn cổ võ.
Shun nhắm
mắt, nắm chặt cây Shinai trong tay, lặng im cảm nhận chuyển động của
gió. 1 kiếm vung lên, toàn bộ bù nhìn rơm đều bị chém thành 2 nửa.
-Nhìn đủ chưa?- Shun nhướn mày, giọng nói lành lạnh vang lên, buộc Sakura phải lên tiếng.
Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt ve lá trúc:
-Tôi cảm thấy, cậu và cây trúc rất giống nhau.
-Hử?- Shun tỏ ý không hiểu.
-Không phải sao?- Sakura nâng mâu, thản nhiên đón nhận ánh mắt của cậu- Đều rất lãnh.
-A~.-Shun tùy ý nhún vai- Trúc quá ngay thẳng, tôi không thích. Còn
nữa, cây trúc vốn vô cùng yếu đuối, nó phải sống phụ thuộc vào đồng
loại, cùng đồng loại liên kết thì mới chống trọi nổi bão tố.- Sự tàn
nhẫn thoáng qua đôi mắt cậu- Chỉ kẻ yếu mới phải như vậy.
-Ha,
đối với tôi thì cậu chính là 1 cây trúc, hơn nữa không phải cây trúc
bình thường.- Trước vẻ hiếu kỳ của Shun, bàn tay cô chỉ vào cây trúc nằm chính giữa- Cậu biết cách thâu tóm sức mạnh của kẻ yếu hơn, biến nó
thành sức mạnh của cậu và ép buộc những kẻ đó phải phục tùng cậu. Còn
nữa, cậu không cảm thấy mình rất hợp với màu lục sao? Lạnh lùng, vô cảm
nhưng vẫn làm kẻ khác trầm mê bởi nét dịu dàng thoáng qua. Hơn nữa, ở 1
phương diện nào đó thì màu lục cũng rất sạch sẽ.
Shun không đáp lời, lặng im quan sát Sakura. Không nhìn ra được thứ cảm xúc nào trong
mắt cô, cậu đành che dấu sự thất vọng, xoay người lấy 1 thanh Shinai
khác.
-Nếu cậu không có việc gì quan trọng thì đấu với tôi đi
-Không dùng thần thuật.
Shun gật đầu, xem như đồng ý, bàn tay ném Shinai cho Sakura. Sakura
bắt lấy thanh kiếm, không vội tốn công mà chỉ lẳng lặng quan sát Shun.
Dù cho tiên hạ thủ vi cường nhưng đấu với cao thủ mà nóng vội là điều
ngu xuẩn nhất.
Cả 2 đồng thời bảo trì im lặng, không ai chủ động tấn công. Gió thổi qua, nhẹ nhàng mơn trớn làn da mái tóc…
“Đây rồi!” Sakura híp mắt, bước chân di động, trong khoảnh khắc đã
biến khỏi tầm mắt của Shun. Shun hơi kinh ngạc, cẩn trọng quan sát xung
quanh, nhận ra hoàn toàn không có ai thì càng thêm đề phòng.
“Bên trên!” 1 suy nghĩ thoáng qua, cậu ngẩng đầu, cùng lúc thanh Shinai
của Sakura nhằm hướng cậu đánh xuống. Shun giơ kiếm đỡ đòn, phản lại
Sakura 1 chiêu nhưng bị cô cản lại. Cô theo phản xạ lùi về phía sau, còn chưa kịp đứng lên thì Shun đã lao tới, đường kiếm mạnh mẽ như muốn đem
lớp phòng thủ của cô xé nát.
Sakura biết so về sức mạnh và tốc độ thì Shun còn vượt trội hơn cô, vì vậy chủ yếu vận dụng chiêu thức tinh xảo và linh hoạt.
2 người giằng co nửa ngày nhưng vẫn bất phân thắng bại. Sakura lạnh
lùng đối mặt với Shun, bước chân lại tiếp tục di chuyển, 1 kiếm này nhằm về phía mặt cậu. Shun nghiêng người, vẫn không tránh khỏi bị đả thương, phía tai cậu hơi rỉ máu. Nhưng cùng lúc đó, cậu vô tình bắt gặp tia
sáng lóe lên trong đôi đồng tử màu tím.
“Nguy rồi.” Khoảnh khắc đó, chỉ 2 chữ duy nhất hiện lên trong đầu cậu. Shun lập tức xoay người, Shinai đánh về phía đầu cô. Mà Sakura cũng không chậm hơn, dùng 1 chân
làm trụ, nhẹ nhàng đảo người, kiếm đồng thời hướng về phía Shun. Cả 2, 1 cách vô thức đều dùng tới sát chiêu.
“Nguy rồi!”
“Không xong!”
Lúc nhận ra đường kiếm của mình có thể lấy mạng đối phương thì cũng đã quá trễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện sắp diễn ra.
Nhưng không, 2 thanh Shinai đều dừng lại ở giữa không trung, tựa như 1 tầm màn chắn vô hình ở giữa bọn họ.
-Shun, nee-san, bộ 2 người tính giết nhau hả?- Từ lúc nào, Nokoru đã ở trong rừng trúc, bàn tay vẫn còn dừng lại giữa không trung. Nếu không
phải cậu xuất hiện đúng lúc thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
-Không có gì.- Shun thu lại thanh Shinai.
-Nokoru, em ra ngoài đi!- Sakura ném kiếm tre lên bàn gỗ gần đó.
Nokoru kì quái nhìn Shun và nee-san, trong lòng âm thầm suy đoán cuyện gì vừa diễn ra. Nhưng bắt gặp ánh mắt của Sakura, Nokoru cũng đành
ngoan ngoãn lui ra ngoài. Dù sao, nee-san của cậu vẫn chưa nông nổi tới
mức ra tay với Shun.
-Có chuyện gì không?- Shun nhàn nhạt lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
-Tôi muốn hỏi cậu chút chuyện… về Ruka Miller.
-Là việc đó sao? Sakura Sammon, cậu kkhông cảm thấy mình nên đồng ý à?
-Tại sao?- Cô nhẹ nhíu mày.
-Tôi biết Ruka lâu hơn cậu, tính cách cậu ta tôi cũng bắm rõ vài phần. Ruka là kẻ gian xảo và thông minh, nhưng vẫn chưa hèn hạ tới mức lợi
dụng thông tin cựu đồng minh. Trừ khi...- Shun híp mắt, lạnh lẽo nhìn
cô- Chính cậu là người ra tay trước.
-Vậy cậu dự định để lộ thế lực của mình?
-Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. So với việc cố chấp giữ kín
nó, tôi nghĩ đánh đổi lấy thêm lợi ích cũng không tồi. Tất nhiên, cái gì nên nói, cái gì phải im lặng, tôi đều tự biết.- Cậu rót cho cô 1 tách
trà- Thực ra, tôi rất hy vọng cậu sẽ tham gia liên minh này. Kể từ lúc
cậu biết thân phận của tôi, cậu đối với tôi luôn dựng lên 1 lớp đề
phòng. Dù là lúc ở Castle Heaven hay ở Kyoto này, cậu đều có hành động
rất cẩn trọng. Tại Castle Heaven, cậu cố ý để lộ 1 mặt ngây ngô trước
mặt tôi thì cũng đồng thời chứng minh suy nghĩ trong lòng tôi là thật.
…
"Nè Shun, tôi muốn thử trò đó."
"Không cần kinh ngạc như thế. Tôi chưa đến mấy chỗ như vậy bao giờ.
Ngày nhỏ, toàn bộ thì giờ của tôi chủ yếu toàn là để luyện tập, lớn thêm chút thì bắt đầu nhận chỉ thị của mẹ rồi quản lí tập đoàn. Đối với tôi, nơi này vừa xa lạ vừa là trò trẻ con."
"Những người như chúng ta, vĩnh viễn, đều không xứng đáng được hạnh phúc."
Những gì cô nói ngày hôm đó, cậu vĩnh viên chưa bao giờ quên. Dù cho
lời nói của cô có ngây thơ đến thế nào thì cái giọng nói đều đều vô cảm
như đã được lập trình sẵn ấy, cậu vẫn không thể tìm thấy tia cảm xúc nào ở trong.
Sakura nhíu mày, cố gắng phán đoán suy nghĩ của chàng trai trước mắt, hiển nhiên không ngờ Shun sẽ nói như vậy. Hành động
ngày hôm đó vốn mang tính chất thăm dò, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ lừa
được cậu hay lặp lại ba cái trò ngớ ngẩn như vậy. Chỉ là, cô vốn nghĩ
Shun sẽ im lặng quan sát, ngược lại nói rõ thế này có chút nông nổi,
không giống tính cách thâm trầm và lạnh lùng của cậu ta.
Shun
chỉ im lặng, hàng mi dài như đôi cánh bướm khẽ rủ xuống. Đừng nói tới
Sakura, chính cậu hiện giờ cũng chẳng hiểu nổi sao mình làm thế. Cảm
giác như cậu đang đặt cược với cô 1 điều gì đó, nhưng “điều gì đó” rốt
cuộc là gì thì cậu cũng không thấu. Cậu chỉ biết, tất cả những thứ cảm
xúc cô có khi đối diện với cậu, tất cả đều là giả. Lần duy nhất cậu được thấy thứ ẩn giấu đằng sau sự vô cảm của cô là lúc ở đền Daigoji, nhưng
không phải với cậu mà là 1 ai khác trong quá khứ. Còn cậu lúc đó, chỉ là vô tình làm cô nhớ tới thôi.
Vậy mà lúc đó, trong 1 thoáng, cậu đã ngây người…
Lúc đó, Shun chợt nhớ đến cuộc trò chuyện mà cậu nghe được khi dùng
Phong thuật ở gần nhà Sammon. Cô gái trong cuộc gọi biết cách sử dụng
cao độ để thể hiện cảm xúc, nhưng sự vô cảm vẫn xuất hiện rõ rang.
Lúc đó, Shun cũng chợt nhận ra, Sakura vốn không phải lạng lùng. Cô
trống rỗng. Phải, cô vốn là con búp bê xinh đẹp không tình cảm, dù cho
đó có là lạnh lẽo…
-Sakura Sammon, còn nhớ lần đầu tiên cậuvà
tôi gặp nhau không? Dù đối thủ khi đó chỉ là bọn tép riu và cũng chẳng
sử dụng tới thần thuật, tôi vẫn cảm thấy tốt hơn những lần sau đó
…
-Cậu đã nói cái gì với nee-san của tớ thế?- Chờ Sakura rời khỏi,
Nokoru mới bước vào- Nói cho cậu biết, cho dù cậu có là bạn thân của tớ
đi chăng nữa thì cũng đừng hòng có ý với Sakura nee-san.
-Đừng
suy diễn lung tung, tớ chỉ muốn hợp tác cùng nee-san yêu quý của cậu
thôi.- Shun nhíu mày, đặt ly trà xuống bàn- Tìm tớ có việc gì không?
-Bữa sáng đã bắt đầu rồi mà cậu còn ở đây. Có mấy con nhỏ đang tìm cậu đấy.
-Không quan tâm. Nếu cậu rảnh rỗi đến thế thì chơi cờ với tớ đi.- Còn
chưa để Nokoru trả lời, Shun đã ngồi xuống, đem bộ cờ vây ra.
-Uống trà, chơi cờ vây, luyện kiếm trong rừng trúc… Cậu đúng là 1 tên cổ nhân.
-Cậu có muốn thành cổ nhân luôn không?- Shun lạnh lùng trừng mắt.
-Thôi khỏi, tớ vẫn chưa muốn chết sớm như vậy. À mà cậu tự ý quá đấy,
tớ vẫn chưa nói muốn chơi đâu.- Shun càu nhàu nhưng vẫn nhanh nhẹn ngồi
xuống ghế- Sakura nee-san cũng là kỳ thủ thiên tài đó, sao cậu không rủ
chị ấy chơi cùng?
Shun hơi nhíu mày, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
-Không biết nữa, có lẽ đã chán đối đầu cùng cô ấy rồi. Sakura là đối
thủ thú vị, bất quá làm đồng đội còn thú vị hơn. Lại nói, hôm trước cô
ấy còn tính quăng đề nghị liên minh của Ruka cho cậu đấy.
Nokoru cười cười, quân đen đầu tiên hạ xuống bàn cờ:
-Đừng có chơi trò chia rẽ nội bộ. Tuy rằng đề nghị liên minh ảnh hưởng tới thế lực của nee-san, đối với tớ nó lại rất có ích.Dù là con trai,
vị trí của tớ trong nhà Sammon vẫn gần như là 0, nếu muốn thừa kế và
thành “ánh sáng” thì hợp tác cùng thiếu chủ Miller sẽ mang lại lợi ích
không nhỏ.
Quân trắng của Shun bắt đầu nước đi đầu tiên.
-Đúng là chị em song sinh, Sakura luôn hết mình vì cậu.
-Hy vọng là thế.- Nokoru cười khẽ.
Shun không đáp lời, cậu bỗng nhớ tới những điều Sakura đã nói khi này…
“Cậu có muốn biết tại sao tôi lại giúp cậu khi đó? Bởi vì tôi nghĩ nếu biến cậu thành người của tôi thì sẽ rất tốt. Đáng tiếc lần thứ 2 gặp
lại, cậu lại là thiếu chủ nhà Kazumi, chẳng những không mang lại lợi ích nào mà còn có thể trở thành đối thủ của tôi.”
Shun cười nhẹ.
Cô là kẻ săn mồi tàn nhẫn, 1 con sói cô độc chỉ sống vì bản thân. Nhưng
không sao, vì cậu đã cho cô câu trả lời thích hợp…
…
Sảnh chính, hội trường lớn
Phòng ăn
-Cái gì đây? Bánh ngọt này tệ quá!!- Sako nhăn nhó- Thua xa bánh ngọt tớ làm!
-Làm ơn thôi đi!- Mira co giật khóe miệng. Bữa sáng hôm nay vốn là
tiệc buffet, cơ mà Sako nãy giờ chỉ toàn lấy bánh ngọt, hơn nữa cứ mở
miệng ra là chê- Ai chẳng biết cậu tài nhất là làm bánh, mà bánh của cậu từng khiến cho đầu bếp nhà hàng 5 sao cúi đầu.
Sako tinh nghịch lè lưỡi:
-Bọn họ kém quá mà chứ có phải tại tớ đâu.
-Sako~~~~~.- Âm thanh nũng nịu truyền đến bên tai, Sako bắt gặp đôi
mắt ngập nước cùng cái đuôi cún vẫy loạn của Hydron. Cô mỉm cười.
-Sao vậy?
-Cho tớ bánh ngọt đi ~~~~.- Hydron đã chuyển sang chế độ cún con.
Nhìn cái đĩa trong tay, Sako hơi trầm ngâm, sau đó đem cái đĩa giơ lên cao, hạ xuống, sang trái, sang phải… Mỗi lần tay cô chuyển động là cái
đầu của Hydron cũng di chuyển theo, hệt như con cún nhỏ đang đối diện
với cục xương.
Chứng kiến cảnh tượng này, Sako dịu dàng nở nụ cười, nhất thời làm Rin và Mira đứng bên cạnh lạnh run.
Xong rồi xong rồi, ác quỷ lại tóm được đồ chơi mới rồi >
_________________________________
*đập bàn* Theo ta, khó nhất không phải viết truyện mà chính là đặt tên cho
chương truyện. Ọ_______Ọ Khó khủng khiếp luôn, có khi viết xong rồi mà
vẫn chưa đăng nổi vì cò đang vò đầu bứt tóc tìm cái tên. Ọ^Ọ
Nhân
tiện, xin cảnh báo trước với các độc giả, con tác giải bị tùy hứng nặng. Mọi người cứ chuẩn bị tinh thần cho trường hợp đọc đến hết truyện rồi
quay về đọc lại, có khi phát hiện ối cảnh mình chưa đọc đuê :v ~~~~~~
*phởn face*