Hậu Duệ Của Thần

Chương 23: Thủ lĩnh Bạch Hổ




Nhìn căn phòng tối đen như mực trước mắt, Sakura khẽ khàng thở dài, giọng nói trong trẻo thường ngày vì mệt mỏi mà trở nên hơi khàn.

-Dạ!

-Vâng.- Từ lúc nào, Dạ vốn luôn ở đằng sau cô đã xuất hiện trong bóng tối, chuẩn xác nghiêng người thành 1 góc 75°, bàn tay đặt lên trước ngực.

-Đã tra được chưa?

-Chưa ạ.- Dạ cúi đầu, giọng nói đều đều vô cảm- Nhà Miller muốn phụ trách việc này.

-2 người đó có ý kiến gì không?- Sakura hơi nhăn mày.

-Thưa không. Tuy nhiên phu nhân và đương gia đã yêu cầu mọi thông tin bên phía Miller thu được đều phải lập tức báo cho tiểu thư.

-Vậy à… Chị muốn đi tắm, em đi chuẩn bị đi.- Sakura gật đầu, hướng Dạ khoát tay. Rất nhanh, bóng người liền biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.



2 người đi qua một hành lang dài, lại lên một đoạn cầu thang, bước vào một khu biệt lập, xộc vào mũi cô là mùi thơm của cây cỏ rất nồng đậm. Một bể bơi lộ thiên hiện ra trước mắt, xung quanh bể là đình đài lầu các xây theo phong cách cổ xưa. Phía xa xa, thác nước nhỏ dẫn nước nóng từ trên núi chảy vào bể đi qua 1 cánh đồng oải hương nở rộ. Hơi nước nóng tạo thành tấm rèm mờ ảo bao trùm lên bức tranh khung cảnh, gợi lên màu sắc mỹ lệ mà thần bí.

Mặt nước bởi sự xuất hiện của Sakura mà mất đi vẻ tĩnh lặng từng tồn tại, nhưng cũng chính vì có cô mà cảnh sắc càng hoặc nhân hơn cả. Sakura dựa nửa người vào thành bồn bằng đá, mắt đẹp khép hờ, đôi con ngươi tím biếc vốn ngày thường lạnh lẽo nay bị hơi nước đong đầy gợi nên cảm giác mê li. Những hạt nước long lanh như châu ngọc lưu lại trên nước da trắng hồng, càng nhìn càng giống yêu tinh họa thủy.

Dạ ở phía sau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua da thịt mềm mại, tưởng chừng đang nâng niu thứ bảo bối trân quý nhất. Nước da trắng bệch giống hệt người chết, bất quá khi ở trên làn da hơi ửng hồng vì hơi nóng của Sakura thì lại đặc biệt hòa hợp. Dạ tỉ mỉ chà xát, trong hành động còn mang theo tia tình cảm không rõ.

Nhưng khi bàn tay ấy chạm đến hình xăm đen tuyền trên lưng cô, trong mắt Dạ lại hiện lên cảm xúc đau lòng.

Vào 1 thoáng, huyết đồng ma mị của Dạ hiện lên tia khát máu, mặc dù đã rất nhanh che dấu nhưng vẫn không thoát khỏi cái liếc mắt nhàn nhạt của Sakura.

-Chị quên mất hôm nay là trăng tròn. Nếu cần thì cứ lấy đi.- Giọng nói không mặn không nhạt.

-Em… -Dạ lúng túng nhìn cô, trong mắt hiện lên 1 tia quẫn bách.

-Tối nay có việc.- Sakura lạnh lùng nhắc nhở.

Cúi đầu, Dạ dường như rơi vào trạng thái trầm mặc. Qua hồi lâu, cô mới đặt tay lên bờ vai mịn màng của Sakura, đôi mắt che dấu dưới hàng mi dài hiện lên tia thương xót. Dạ cúi đầu, ở trên cổ Sakura đặt 1 nụ hôn.

-Em xin lỗi.- Hơi thở ấm áp của Dạ phả vào tai Sakura, cảm giác như thiếu niên trẻ tuổi đối với người yêu tràn ngập cưng chiều cùng thương tiếc.

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, răng nanh nhọn hoắt đã hiện ra, cắm thật sau vào cổ Sakura. 2 người duy trì tư thế này hơn 15 phút, mãi đến lúc cơn khát máu qua đi, Dạ mới luyến tiếc rời đi, răng nanh và môi đẹp vẫn còn vương ít máu.

Dạ liếm môi, đau lòng nhìn vết cắn còn vương chút chất lỏng màu đỏ trên cô Sakura. Mà ngược lại, Sakura vẫn bảo trì khuôn mặt vô cảm, từ trong suối nước nóng đứng lên, bình thản tiếp nhận áo choàng tắm Dạ đưa tới.

-Đừng hận chủng tộc của em. Chính nhờ điều đó mà em mới trở nên đặc biệt.- Sakura hạ mi mắt, phất tay- Em có thể rời đi được rồi. Bao giờ nhà Miller báo tin thì đến gặp chị.

-Vâng!- Dạ trầm mặc cúi đầu, thật lâu sau mới đáp lại.



Lúc cửa phòng bật mở, đập vào mắt Dạ là khuôn ngực rắn chắc màu tuyết và xương quai xanh của Ám. Còn Ám, nhìn thấy Dạ trở lại thì hơi nhíu mày:

-Muộn quá!

Khụ khụ, xin đừng thắc mắc tại sao Ám và Dạ lại ở chung phòng. Dạ từ nhỏ đã rất giống con trai, giống đến từng chi tiết đường nét, ngay cả quần áo cũng chỉ có thể mặc của con trai, mà khi Dạ mặc váy…Ách, thật sự là càng nhìn càng giống tên biến thái. Vậy nên khi vào trường, hiệu trưởng nghiễm nhiên có chút nhầm lẫn về giới tính của Dạ, mà Dạ cũng chẳng thèm thanh minh. Và hậu quả là trong chuyến đi này, Dạ bị sếp chung phòng với Ám, 1 tên-con-trai-đích-thực.

-Có nước nóng…

-Cảm ơn.- Dạ nhẹ gật đầu.

Nghe tiếng động từ nhà tắm truyền ra, Ám thở dài bỏ ra khỏi phòng. Chừng nửa tiếng sau, đến lúc Ám quay lại thì đã thấy Dạ đứng bối rối trước tủ quần áo, áo choàng tắm vẫn chưa buộc dây.

Nhận ra sự xuất hiện của Ám, Dạ nhàn nhạt lên tiếng:

-Tôi không tìm thấy quần áo.

-Sao lại không?- Ám nhăn mặt, tiến đến phía tủ lục lọi.

Mà ở đằng sau, trong đôi mắt Dạ hiện lên tia sát khí, từ trong ống tay áo lấy ra khẩu súng bạc. Cô lặng yên hướng nòng súng về phía Ám, bóp cò…

Trong khoảnh khắc, Ám đột ngột xoay người, đá văng khẩu súng trên tay Dạ. Lúc Dạ chưa kịp phản ứng, Ám đã ở trước mặt cô, bàn tay mảnh khảnh bóp chặt cổ Dạ, đem người từ dưới đất túm lên.

-Ngươi do ai phái tới? Còn nữa, Dạ đâu?- Ám nheo mắt, bắt đầu lan tỏa sát khí.

Khuôn mặt Dạ vặn vẹo, rồi dần dần hóa thành 1 khuôn mặt xa lạ khác, cả thân hình cũng dần biến đổi, duy chỉ có cổ vẫn bị Ám siết chặt là giữ nguyên.

Kẻ xa lạ kinh hãi, hắn dường như không tin nổi Ám sẽ phát hiện ra hắn. Mà Ám chỉ cười lạnh, bàn tay gia tăng thêm lực. Ngu xuẩn hết sức. Dạ vốn là cận thân của Sakura, vốn không thể lúng túng trong mấy việc hàng ngày thế này. Xem ra Sakura cũng không tệ, che dấu thông tin của Dạ tốt đến vậy. Nếu không phải cậu vẫn luôn quan sát thói quen của Dạ thì có lẽ cũng sẽ chẳng phát hiện.

Kẻ xa lạ run rẩy, hắn khẽ đảo mắt, cuối cùng như phát điên chống chân lên tường, dùng lực cắn vào tay Ám. Ám lập tức có phản ứng, lùi lại, 1 chiêu giết chết kẻ lạ mặt.

Nhìn cái xác dưới đất, cậu lạnh lẽo, đem nó lật lại, thấy được răng nanh nhọn hoắt thì mày nhăn càng sâu, hàn khí bao bọc cả thân hình cao lớn. Vốn dĩ cậu còn nghĩ kẻ thù của Shun trong thần tộc tấn công cậu, nhưng hóa ra lại là huyết tộc.

-Nguy rồi! Nói vậy thì Dạ…- Ám bật dậy, vội biến mất khỏi phòng.

Mà cách đó không xa, Dạ ở trên nóc nhà, mắt lạnh nhìn những kẻ phía trước. 1 nữ nhân mặc kimono, đeo mạng che mặt và cầm ô. 1 nam nhân cởi trần, gầy gò như quỷ. 1 đứa bé loli mặc tây phục cầu kì đang ăn kẹo và thêm 1 tên mập xấu xí.

-Ta không muốn làm hỏng giấc ngủ của tiểu thư, mau kết thúc đi.

-Đúng là con chó của Sammon đại tiểu thư. Bất quá, ngươi thật sự rất đẹp trai nha~~~.- Nữ nhân cầm ô đối với Dạ quăng mi nhãn.

-Hừ, ngươi đã mấy trăm năm tuổi còn hứng tình với 1 tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Đã vậy…- Tên béo mật khinh thường- Còn là bán tộc đáng khinh.

-Vậy sao?- Dạ cười cười, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên- Đã nghe qua huyết tộc đứng trước sức mạnh của thần tộc đều là vô dụng, không bằng để ta kiểm tra xem.

Lời vừa thốt ra, ngàn cánh anh đào trong tay Dạ đã xuyên qua cơ thể kẻ to béo, đục 1 lỗ lớn trên người hắn.

-Ngươi kí khế ước với thần tộc?- Đứa bé kinh ngạc trừng mắt- Như vậy chính là vi phạm luật lệ huyết tộc!

-Vi phạm luật lệ?- Dạ nhướn mày, tiếu tựa phi tiếu- Ta đã sớm bị huyết tộc ruồng bỏ. Vốn không còn là người của huyết tộc thì tại sao phải để ý mấy cái thứ luật lệ?

Dạ mỉm cười, bàn tay giơ cao lên trời, đôi huyết đồng trong suốt tràn ngập tàn nhẫn:

-Để ta cho các ngươi xem thứ mà tiểu thư yêu thích nhất: Anh Đào Huyết Lệ.

Từ trời cao, muôn ngàn cánh hoa đỏ thẫm màu máu nhẹ nhàng rơi xuống, mềm mại đáng yêu tạo thành mĩ cảnh diễm lệ khiến ba tên sát thủ ngây ngẩn. Nhưng khi cánh hoa chạm vào tên nam nhân gầy gò, cơ thể hắn dần tan thành vũng máu đã khiến hai kẻ còn lại nhận ra sự xinh đẹp chết người này.

-Đáng ghét!- Tiểu loli thoắt ẩn thoắt hiện, muốn dùng tốc độ tránh né nhưng vẫn không thoát khỏi số mệnh như tên nam nhân gầy gò, chỉ duy có nữ nhân che ô là vẫn còn sống sót.

-Ngươi không làm gì ta được đâu. Ô của ta chặn được vạn vật.- Nữ nhân đó có chút hoảng hốt nhìn Dạ.

-Vậy sao?- Dạ cười cười, nhìn cánh hoa rất nhanh tàn phá cái ô, đem nữ nhân đó hóa thành 1 vũng máu. Mà cùng lúc đó, Ám xuất hiện trên sân thượng.

Dạ lạnh lùng nhìn Ám:

-Lần sau đừng kéo tôi vào.

-Xin lỗi.- Ám cúi đầu, nhưng khi những cánh hoa lọt vào mắt cậu thì không khỏi kinh hãi- Cậu có sức mạnh của Sakura Sammon?

-Đúng vậy.- Dạ không mặn không nhạt gật đầu.

-Cậu đã kí khế ước với cô ta?

-Có việc gì sao?- Dạ lạnh lùng đáp lại.

-Cậu điên à? Kí khế ước với thần tộc sẽ chịu lời nguyền, sau khi chết sẽ tan thành tro bụi, vạn kiếp không thể siêu sinh. Còn nữa, cho dù bằng cách này cậu sẽ có 1 nửa sức mạnh của Sakura nhưng cả đời này sẽ phải hút máu cô ấy.

-Vậy sao? Chỉ đáng tiếc là tôi nguyện ý. Chỉ cần vì tiểu thư, cho dù có phải hiến dâng sinh mạng cũng chẳng sao.- Dạ thản nhiên đáp lại- Cậu chẳng phải cũng nguyện ý đi theo Shun Kazumi sao? Phải không… Hoàng tử cao quý của huyết tộc?- Mấy chữ cuối cùng dường như được đặc biệt nhấn mạnh.

Ám sững sờ nhìn cô gái trước mắt, nhưng Dạ chỉ cười, cười đến yêu mị xinh đẹp:

-Tôi biết mục đích thật sự của cậu, đáng tiếc là tôi sẽ không để câu đạt được.- Dứt lời, bóng dáng xinh đẹp liền biến mất, để lại 1 mình Ám cô tịch ở lại.

Đến khi Ám trở lại phòng, căn phòng đã tối om, chỉ có chút ánh sang yếu ớt từ mặt trăng bên ngoài chiếu vào. Dù vậy, cậu vẫn có thể thấy rõ bóng người nằm ở giường bên. Ám không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm xuống giường của mình. Cậu biết Dạ chưa ngủ, giường bên quá mức an tĩnh, an tĩnh đến cả tiếng hít thở đều đều cũng không có. Khẽ nhắm mắt, Ám bỗng nhớ lại những trách nhiệm mình còn đang gánh vác. Cậu không được phép dao động, cũng không được có tình cảm. Đây chính là trách nhiệm và cũng là số phận của cậu.

1 giờ sáng, ngoài trời tối đen, những áng mây lớn phủ kín cả mặt trăng đêm rằm, nhưng ngoài kia, ánh đèn vẫn sáng rực cả mảng trời. Vào cái thời khắc ấy,tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, còn chưa đến 1 giây đã bị ai đó không thể ngủ nổi bắt máy. Nghe thông báo từ đầu giây bên kia, Dạ nhỏ giọng phân phó, vội thay quần áo và lẳng lặng rời khỏi phòng.

Cửa phòng vừa khép lại, người ở giường bên vốn tưởng đã thiu thiu ngủ lại đột ngột mở mắt.



-Tiểu thư…- Đứng ở bên giường Sakura, Dạ máy móc nghiêng người- Bên nhà Miller đã có tin tức.

-A~…- Sakura nhướn mày- Nhanh như vậy sao? Là nhà Sammon quá vô dụng hay nhà Miller quá xuất sắc đây?

-Người đứng đầu cuộc điều tra lần này là con trai một của nhà Miller. Ở trong trường, cậu ta cùng Shun Kazumi là kì phùng địch thủ.- Vừa nhanh nhẹn giúp Sakura thay đồ, Dạ vừa đem số thông tin ít ỏi về thiếu gia nhà Miller ra báo cáo.

Sakura cũng không đáp lời, mặt nhăn mày nhíu đến tận lúc ra xe.

Yên vị ở ghế sau chiếc Koenigsegg CCX màu xám bạc, Sakura nghiêng đầu nhìn thế giới bên ngoài ô cửa kính. Lúc chiếc xe rời khỏi cổng, đôi mắt cô vô tình bắt gặp 1 bóng đen đứng trên nóc khách sạn. Dường như, bóng đen đó mang đến cho cô loại cảm giác vô cùng bất an. Nhưng chỉ chớp mắt 1 cái, bóng đen ấy đã biến mất vô tung vô ảnh, hệt như chẳng hề tồn tại.

-Có chuyện gì sao ạ?- Nhìn gương mặt kinh ngạc của Sakura, Dạ nhỏ giọng hỏi.

-Không có gì đâu.- Sakura lắc đầu, tự an ủi mình tất cả chỉ là tưởng tượng. Khách sạn đã được đặt kết giới, còn có tinh anh của 5 trong số thập đại gia tộc canh gác, nếu muốn đột nhập vào mà không bị phát giác là không tưởng.

Sakura hơi nhắm mắt, 1 tay chống lên thành cửa, đầu hơi nghiêng nhìn thế giới bên ngoài tấm kính. Tuy đã là 1 giờ đêm, nhưng Kyoto lại vô cùng náo nhiệt. Vừa cổ kính mang theo kí ức của cố đô năm xưa, vừa náo nhiệt phồn vinh với sức sống của thời hiện đại, hòa cùng cái phong tình vạn chủng của phong đỏ mùa thu, Kyoto lúc này mang theo vẻ đẹp diệu kì đầy quyến rũ. Những ánh đèn sang ngập cả mảng trời, âm thanh ồn ào huyên náo phá vỡ nét trầm lắng khi mặt trời lên. Dường như, ban đêm mới thật sự là thời điểm Kyoto trở mình lột xác. Người ta quả không ngoa khi gọi nơi đây là “thành phố không ngủ”.

-Thấy rồi!- Ở trên ghế tài xế, Dạ khẽ liếc mắt về chiếc Bugatti Veyron màu đen ở bên đường. Ở khoảnh cách này có thể thấy cánh tay người ngồi ghế sau chống lên thành cửa sổ, để lộ hình xăm màu lục trên cổ tay- biểu tượng cho thân phận người thừa kế tương lai của dòng họ Miller.

-Là thiếu gia của bọn họ đến. Có cần đáp lại không ạ?

-Kệ đi.- Sakura vẫn bảo trì thái độ.

Chiếc Koenigsegg CCX như không phát hiện ra, vẫn thản nhiên vượt qua. Người trong chiếc xe đen như đã biết trước việc này, chỉ cười khẽ rồi lệnh cho tài xế lái xe lên trước dẫn đường. Cứ như vậy, 2 chiếc ô tô nối gót nhau rời khỏi thành phố, hướng về phía rừng phong đỏ ở ngoại thành.

Đến nơi, Dạ lập tức rời khỏi ghế, vòng ra phía sau mở cửa cho Sakura.

-Không tệ!- Quan sát xung quanh, Sakura vẫn duy trì thái độ không mặn không nhạt- Nhà Miller quả thật rất yêu thích cây côi, ngay cả cách bố trí cũng “đặc biệt” đến vậy.- Dứt lời, ánh mắt sắc như dao liền phóng về chàng trai đứng bên hồ nước cách đó không xa. Cùng lúc, mây mù tan đi, mặt trăng xinh đẹp đem ánh sáng bao phủ 2 con người.

Sắc màu bàng bạc của mặt trăng đêm rằng lung linh như dát bạc lên mặt nước. Vẻ đẹp mơ màng, dịu dàng như sự e lệ của cô thiếu nữ Nhật Bản. Nhưng dường như, vẻ đẹp ấy dường như khó có thể sánh nổi với chàng trai trước mắt. Màu tóc cậu rất đặc biệt. Đó là sự pha trộn hoàn hảo giữa trắng và hồng, đẹp đến mê hồn, 1 sắc màu hoàn hảo và mĩ lệ nhưng ko thể tìm thấy ngôn từ nào để diễn tả màu sắc ấy. Con mắt trái màu bạc vô cảm, mà con mắt phải lại mang màu lá rực rỡ và trong suốt. Nếu Shun là núi băng lạnh lẽo không có lấy 1 tia hơi ấm, nếu Sakura là bầu trời thẳm xanh mà trống rỗng, vô hồn, thì chành trai này chính là hồ nước mùa thu, bình thản, tĩnh lặng nhưng sâu không thấy đáy. Cậu ta đứng dựa bên gốc cây, ánh mắt lơ đãng pha trộn lười biếng. Sắc trăng màu bạc bao bọc lấy thân thể cao lớn của cậu, làm nổi bật lên khuôn mặt nhu hòa ngập tràn ấm áp.

Bóng dáng cao lớn lững thững tiến từng bước về phía cô, đôi con ngươi mang 2 sắc màu đối lập bình tĩnh quan sát.

-Sakura Sammon?

Cô gật nhẹ đầu:

-Ruka Miller.- Không phải câu nghi vấn mà chính là khẳng định.

Tròn đôi mắt chàng trai thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã đem che dấu. Cậu ta mỉm cười với cô, gương mặt điển trai trong phút chốc bỗng sáng bừng lên.

Ruka Miller, đứa con độc nhất của nhà Miller, đồng thời cũng là thủ lĩnh Bạch Hổ của học viện Nishiyama, theo như Shun nhận xét thì cậu ta chính là 1 tên đại biến thái, mang trong mình 2 nỗi biến thái to lớn. (T/g: Đừng dại nghe Shun dìm hàng. _ _|||)

Thứ nhất, cậu ta rất thích đem thông tin dấu diếm, sau đó nhìn người ta khổ sở mò ra. Còn nhớ lúc nhỏ, khi tham gia dự tiệc, cậu tuyệt đối không cho cha mẹ gọi tên mình và luôn luôn hỏi những ai tới bắt chuyện với cậu : “Có biết tên tôi là gì không?”. Muốn khỏi bị bẽ mặt thì chỉ có thể cho người điều tra trước, nhưng tìm kiếm thông tin về thằng nhóc này thì ôi thôi, ngay cả thập đại gia tộc cũng lắc đầu ngán ngẩm. Bạn tin không, ngoài cha mẹ ra thì ngay cả ông bà, cô dì, chú bác cũng chẳng biết tên đầy đủ của cậu ta. Dĩ nhiên, 3 thủ lĩnh kia và Sakura là trường hợp “tự thân vận động”.

Cái biến thái thứ hai là sở thích yêu cây cối đến biến dị của cậu ta, yêu đến quên ăn quên ngủ, thậm chí còn đặt tên cho mấy cái cây trong phòng.

Nói tóm lại, Ruka Miller là 1 tên ĐẠI BIẾN THÁI. (Sakura: Tôi không liên quan, là tự Shun nói thế thôi. ==)

Thôi được rồi, tạm thời quay trở lại với chuyện chính đã.

Ruka nhìn cô, trong lòng âm thầm tán thưởng mạng lưới thông tin của cô gái này. Sakura thì lựa chọn im lặng. Có đánh chết cô cũng không thừa nhận số thông tin này có được nhờ trao đổi với Shun.

Tầm mắt của 3 người đều đồng thời chuyển về phía con đường, nơi 1 chiếc Lamborghini Aventador J màu trắng chậm rãi tiến vào. Xe dừng lại, Shun bình thản bước xuống, mái tóc đen buộc hờ phía đuôi theo gió tung bay. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm, 1 thân trang phục màu đen khiến cậu giống như hòa mình cùng bóng đêm, nhưng đôi mắt đen huyền bí lại lấp lánh màu bạc do mặt trăng phản chiếu. Cậu dường như mất đi vài phần lạnh lùng, lại tăng thêm vẻ huyền bí mê hoặc. Shun hướng Sakura gật đầu thay cho chào hỏi, khi tầm mắt cậu và Ruka giao nhau lại hóa thành địch ý.

-Lâu ngày không gặp. Không biết cậu đã nhận được “quà” của tôi chưa?- Ruka cười lạnh.

-Đã nhận được. Vậy còn “quà đáp lễ” của tôi, không biết cậu cảm thấy thế nào.- Shun hơi nhếch môi.

Sakura im lặng, rất thức thời đứng lùi sang 1 bên. Khỏi cần nói cũng biết chữ “quà” trong miệng 2 tên này chẳng có gì tốt đẹp.

Chờ 2 người đấu mắt tới hơn 15 phút, Sakura mới ho khan vài tiếng:

-Khụ, không biết chúng ta có thể vào việc chính không.

Ruka tức giận thu lại ánh mắt, quay người ra hiệu cho cô và Shun đi theo. Cậu ta đưa bọn cô đến căn biệt thự nằm bên hồ, dường như là biệt thự nghỉ dưỡng của nhà Miller.

Cô và Shun được mời vào căn phòng sơn tường trắng, trang điểm thêm sắc xanh của nhiều loài cây khác nhau. Ruka ngồi xuống, cô và Shun cũng thản nhiên kéo ghế. Lúc này, tầm mắt của Ruka mới chuyển về Ám và Dạ.

Hiểu ý, Sakura phất tay với Dạ:

-Em tạm thời lui ra đã.

-Cậu cứ ra ngoài đi.- Shun phân phó.

Ám và Dạ liếc mắt, hơi ngập ngừng chút nhưng cũng đều ra ngoài đứng canh cửa. Đợi đến khi căn phòng chỉ còn lại 3 người, Ruka mới nhấp 1 ngụm rượu, giọng nói trầm thấp vang lên:

-Về vụ ám sát lần này, quả thật là do chúng tôi quá sơ ý, không đảm bảo an toàn cho 2 cậu. Nhưng tất nhiên, các cậu cũng không phải người duy nhất.

-Chẳng lẽ…- Shun nhíu mày.

-Đúng vậy.- Ruka nặng nề gật đầu- Tôi cũng bị tấn công, cả Jinn Kaidou cũng gặp bất trắc , duy chỉ có thủ lĩnh của Huyền Vũ không tham gia nên không bị ảnh hưởng. Nhưng nhờ thế mà tôi tra ra được 1 ít thông tin thú vị…- Ruka ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tia sáng thoáng qua trong mắt 2 người trước mặt- Chắc các cậu cũng đã đoán ra, có vài con chuột chui rúc trong thập đại gia tộc.

-Đã bắt được con chuột trong nhà cậu chưa?- Sakura chống tay lên bàn, gương mặt trở nên nghiêm túc.

-Rồi, nhưng chỉ là chuột con. Có lẽ còn 1 hoặc 1 vài con nữa trong nhà tôi, hoặc thậm chí là nhà các cậu.

-Không tra được thêm gì sao?- Shun.

-Có chứ. Dường như mấy con chuột này có sợi dây liên kết với 1 trong các thập đại gia tộc.- Ruka chống cằm- Vụ việc lần này không chỉ ảnh hưởng tới cá nhân mỗi tộc mà còn là sự tồn vong của thập đại gia tộc, vì vậy tôi mong 2 cậu cùng tham gia.

-Ý của cậu là…- Shun nhướn mày.

-Muốn cùng chúng tôi lập thành liên minh?- Sakura lạnh lùng.

Ruka mỉm cười, sự im lặng đã cho bọn họ biết đã đoán đúng.

_________________________________

*lăn lăn* Sorry mọi người nha, tại dạo này ta đang làm con heo, ý lộn,làm mèo lười, mèo lười, là MÈO lười đó nha~~~~~~ =w=

À mà có ai thấy nam phụ hoành tránh hơn nam chính không? Hay ta về phe nam phụ nhỉ ~~~~ :v