Hậu Duệ Của Thần

Chương 22: Nhân tính




Ánh đèn hoa lệ màu vàng, đèn trùm làm từ đá quý, căn phòng rộng lớn với sàn nhà lát cẩm thạch, những bàn ăn trải khăn trắng muốt sang trọng bầy biện đủ loại mỹ vị với bộ dao nĩa bạc. Và nhiều nhất, vẫn là những con người dối trá.

Sakura và Nokoru ở trên cao, tựa như con búp bê xinh đẹp mặc người vây quanh. Nokoru mặc 1 bộ comple đen, áo sơ mi trắng muốt, cổ thắt chiếc cà vạt màu đen hệt như người trưởng thành, tất cả đều làm từ chất liệu thượng hạng. Cánh môi cậu luôn vẽ ra nụ cười rạng rỡ, che đi sắc mặt hơi tái, nhưng sâu trong đôi con ngươi màu tím là 1 tia lạnh lùng. Ngược lại với cậu, Sakura khoác chiếc váy tím thuần, cả người như nụ hoa chớm nở, yên tĩnh và lạnh lùng. Rõ ràng chỉ là 1 đứa trẻ nhưng lại tựa như nhìn thấu lòng người.

-Đại tiểu thư, đại thiếu gia…

-Tiểu thư Sammon, xin cô hãy cho con trai tôi cơ hội…

-Thiếu gia Sammon, đây là con gái tôi…

-Thiếu gia Sammon, tiểu thư Sammon, lâu ngày không gặp, 2 người vẫn đáng yêu như vậy…

Cả 2 yên lặng nhìn đám người xung quanh diễn trò. Nực cười thật! Bình thường bọn họ chính là những ông chủ bà chủ lớn, chỉ có kẻ khác cúi đầu trước họ vậy mà bây giờ lại có cái biểu hiện này đối với 2 đứa nhỏ.

Lại nhìn về phía cha mẹ bị 1 đám người vây xung quanh, cô bất giác thở dài. Lấy danh nghĩa là tiệc mừng sinh nhật, nhưng thật ra cha mẹ muốn chơi trò gì?

-Tiểu thư…- Dạ đi tới, kính cẩn cúi đầu. Ở bên tai cô nói nhỏ- Nhà Axaxia đã tới.

-Còn Nari?

-Đã tới, nhưng vòng tay người đưa đã bị tháo ra.

-Ha…- Sakura không nhịn được cười nhạt- Quả nhiên là 2 tên nhãi nhà Axaxia giở trò. Đây chắc là do Toru. Thằng con thứ 2 dù sao cũng có nào, hắn mới không làm việc ngu xuẩn như vậy.- Dứt lời, liền quay sang Nokoru ở bên nói nhỏ- Chỗ này giao cho em. 1 tiếng nữa gặp lại.

Nokoru không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, từ khóe mắt thấy chị gái dần lui về phía sau.

-Em đi xử lý trước, chị còn phải thay đồ.- Nhẹ nhàng hướng Dạ ra lệnh, cô liền xoay lưng rời đi.



Về phần Toru, sau khi hắn lấy được vòng tay mà Sakura đã đưa cho Nari liền nhanh chân tìm tới chỗ thuộc hạ Sammon. 1 người đưa hắn tới căn phòng lớn, cách bài trí xa hoa khiến người ta phải nuốt nước miếng.

-Axaxia, em gái ngươi đâu?- Đang ngây người, Toru nghe được giọng nói lạnh lẽo từ phía sau. Hắn hốt hoảng quay lại, nhận ra là Sakura thì liền đổi thái độ.

-Sammon đại tiểu thư, ta là Toru Axaxia…

-Cái này ta biết!- Sakura lãnh đạm- Ta đang hỏi em giá ngươi đâu?

-A… Em gái tôi đang ở phòng tiệc cùng với mẹ.

Sakura cũng chẳng buồn để ý tới câu trả lời của hắn, chỉ nhàn nhạt lướt qua chiếc vòng hắn cầm trên tay.

-Sao ngươi có được cái vòng đó?

-Cái này ấy ạ?- Toru giơ chiếc vòng lên- Tôi chỉ vô tình nhặt được,được không hiểu sao thuộc hạ nhà Sammon vừa thấy chiếc vòng này liền đưa tôi tới đây.

-Thật?- Ánh mắt cô liếc qua khiến Toru run lên.

-V…vâng.

-Ta nhớ… cái vòng này đã đưa cho Nari em gái ngươi…

-Cái gì? Thật vậy sao? Cái vòng này tôi nhặt được trong thùng rác. Sammon đại tiểu thư, Nari quá là không tôn trọng người rồi.- Toru như chỉ chờ câu này, vội vã lên tiếng.

Cả căn phòng chìm vào tĩnh mịch, cái sự im ắng ấy khiến Toru rợn người. Hắn căng thẳng quan sát Sakura vốn đang cúi đầu, trong lòng thầm mừng rỡ. Nếu như Sammon đại tiểu thư nổi giận, nhất định sẽ giết đứa con hoang kia, sau đó biết đâu sẽ thu nhận hắn làm cận thân.

-Hahaha…- Đợi chờ hồi lâu, đột ngột Sakura ngẩng đầu cười lớn- Không ngờ ngươi lại có cái sở thích lục thùng rác đó. Toru Axaxia, ngươi đừng chọc cười ta. Phải biết rằng mỗi ngóc ngách nhà Sammon đều đặt camera an ninh đấy.

-Tôi…- Toru mặt trắng bệch, cả người ngồi phịch xuống đất, sợ hãi nhìn bé gái xinh đẹp trước mắt.

Sakura cũng không muốn phí lời với hắn, bàn tay trắng nõn rung chuông, thuộc hạ nhà Sammon liền lập tức chạy tới.

-Xử lý đi!- Cô thản nhiên rời khỏi phòng, giọng nói lạnh lùng vẫn còn vang vọng mãi.



Lại nói tới Nari Axaxia, cô bé vào trong nhà Sammon mới phát hiện ra vòng tay bị mất, vội vã chạy đi tìm.

-Đáng chết! Nhất định là bị cái tên Toru kia lấy mất!- Nari tức đến giậm chân.

-Nari Axaxia…

-Á!

Nhìn cậu bé mắt đỏ tóc bạc trước mặt, Nari thở hổn hển. Người này thật kỳ quái, đột ngột xuất hiện dọa cô lên cơn đau tim.

-Nari Axaxia, tiểu thư Sammon cho mời cô.- Dạ không để ý tới thái độ của Nari, nghiêm chỉnh cúi đầu, 1 tay đặt lên ngực- Xin cô đi theo tôi.

Nari hơi lưỡng lự chút, cuối cùng vẫn nhanh chân đi theo Dạ. Sammon đại tộc không phải chuyện đùa, thế lực của bọn họ rất lớn nên chắc chắn sẽ không kẻ nào dại dột gây chuyện trong nhà Sammon.

Đi theo Dạ, Nari được dẫn tới 1 nơi xa lạ. Lối vào là 1 con đường ngập sắc hoa tử đằng. Những bông hoa tím biếc mang theo mùi hương thơm ngọt, vẻ đẹp màu tím trang nhã và quý phái, lại dường như trầm lặng với 1 nỗi u buồn vô danh. 2 màu tím và trắng xen kẽ nhau, trong đêm tối vẫn rực sáng tươi đẹp. Đi hết con đường đó, vườn hoa rộng lớn mở ra trước mắt. Hoa anh đào hồng thắm nở rực cả góc trời, dù chẳng phải mùa xuân nhưng chúng vẫn xinh đẹp và mê hồn đến là. Xen vào sắc màu hồng nhạt ấy là màu xanh của cây cối, 1 tòa nhà rộng lớn theo phong cách tây âu cao lớn hiên ngang đứng sau biển hoa, màu sắc cổ kính càng tôn lên vẻ đẹp của không gian. Ở khoảng trống nhỏ giữa sân, 1 chiếc bàn gỗ sơn màu trắng được đặt sẵn đã có người ngồi. Dù là đã về đêm nhưng nơi này vẫn sáng rực, đèn lớn điêu khắc cầu kỳ treo ở khắp nơi.

-Đến rồi hả?- Lúc Nari còn đang ngây người, Sakura đã tiến về phía cô mỉm cười. Bàn tay bé nhỏ vội kéo tay cô- Mau đến đây đi, để tớ giới thiệu cậu với mọi người.

Nari bị kéo đến chỗ bàn gỗ trắng, cảm giác có chút ngượng ngùng xen lẫn sợ hãi. Cô không phải đồ ngốc, có thể hiểu được quan hệ tốt với Sammon đại tiểu thư như vậy thì thân phận và sức mạnh tuyệt đối không bình thường.

-Đây là trường hợp tớ đã kể với các cậu, Nari Axaxia.- Sakura hướng mọi người giới thiệu.

-Cận thân tương lai của cậu?- Cậu bé tóc nâu đeo kính ngồi ở ngoài cùng hơi nhíu mày, rồi cũng nhanh nhẹn đứng lên- Tôi là Morikawa Tatsuya.

-Fu Yu- Cậu bé tóc đen nhẹ gật đầu.

-Kaito.- 1 cậu bé có mái tóc xanh hướng Nari mỉm cười.

Lúc này, tất cả ánh mắt đều hướng về người cuối cùng, 1 cậu bé có vẻ lớn hơn tất cả đang ngồi nghịch nghịch ly nước. Nhận được ánh mắt của mọi người, cậu bé đó thản nhiên cười cười.

-Tên? Cần thiết sao?

-Lin!- Sakura nhíu mày bất mãn.

-Được rồi tiểu công chúa, không chọc giận em nữa. Tôi là Xiao Lin, hôn phu của Sakura.

Sakura phồng má, tức giận nhìn Lin, nhưng trên mặt lại xuất hiên 2 vệt hồng khả nghi.

-Shigeki đâu? Không có cậu ta giúp đỡ thì làm sao tớ chữa cho Nari được.

-Cậu ta đang ở Amazon tìm dược liệu, chắc phải khá lâu mới quay về.- Tatsuya lật quyển sổ tay, nhàn nhạt trả lời Sakura.

-Ôi…- Sakura đau đầu xoa trán- Xem ra phải bắt em chờ tên tiểu tử đó rồi Nari ạ.

Phong cảnh lại chợt đổi, lần này, Nari thấy ''mình'' bị đặt tại trung tâm trận pháp, những sợi tơ ánh sáng như xích sắt cuốn chặt lấy cô. Phải rồi, cô vẫn còn nhớ, đây là thời điểm sau khi Sakura trừng phạt tất cả những kẻ muốn tạo phản của nhà Axaxia, tất cả kẻ có liên quan đều chết hết, chỉ còn Tomi Axaxia và vài người cấp cao sống sót. 1 ngày, Sakura có việc cần xử lý, vốn dặn cô phải ở yên trong nhà nhưng cô lại vì muốn gặp cha mà ra ngoài. Kết quả, chẳng những bị cha ruột bán đứng mà còn bị người phụ nữ sinh ra mình đem làm vật hiến tế để hồi sinh đứa con trai của bà ta.

-Nếu như mày không tồn tại, nếu như mày chết đi thì kế hoạch của bọn tao đâu bị phá hỏng…- Tomi cầm thanh chủy thủ tiến về phía Nari, như điên loạn mà liên tục lặp lại. Trong đôi mắt bà ta tràn đầy hận ý.

-Chỉ cần hồi sinh nhị thiếu gia, nhà Axaxia chúng ta nhất định còn cơ hội.

-Mày không nhận ra à, rằng chẳng ai trên thế giới này cần mày đâu.

Nari hoảng sợ vùng vẫy, đôi mắt cô bé tràn ngập không thể tin.

-Các người làm như vậy không sợ nhà Sammon sẽ trừng phạt sao?

-Sẽ không ai biết cả, chỉ cần mày chết đi.

-Nếu Sakura tới…- Nari cố vùng vẫy.

-Hahaha, vọng tưởng, mày thật quá vọng tưởng.- Tomi cười điên cuồng, trông bà ta giờ phút này hệt như 1 ác ma- Cô ta sẽ không tới. Mày chỉ là cận thân, cô ta tại sao phải xông vào biển lửa để cứu mày chứ?

Nari tuyệt vọng giãy dụa, đôi mắt ngập nước nhìn thanh chủy thú tiến gần về phía mình. Cậu đã hứa sẽ bảo vệ tôi cơ mà, tại sao lúc tôi cần cậu nhất thì cậu lại không ở bên tôi? Lẽ nào đúng như bọn họ nói, tôi chỉ là quân tốt thí của cậu thôi sao… Sakura?

Nhắm chặt mắt, Nari cảm nhận được sự đau đớn trên từng tấc da thớ thịt. Thanh chủy thủ cắm phập vào ngực cô, độc dược bôi trên đó như bùng nổ khắp cơ thể. Cô có thể cảm nhận mỗi kinh mạch của mình đều đang đứt đoạn. Mà đối diện với cô, chính là gương mặt giống cô đến thế, là gương mặt của người mà cô đáng ra phải gọi là ''mẹ''. Giờ phút này, Nari mới chợt phát hiện, hóa ra tình thân chỉ rẻ mạt đến thế…

-Nari!- 1 quang cầu ánh sáng hất tung Tomi về phía sau, Sakura và người nhà Sammon vội tới. Quỳ xuống bên cô bé toàn thân nhiễm màu huyết, Sakura đau lòng cởi áo khoác ra- Xin lỗi cậu, tớ thật vô dụng!

Bàn tay đẫm máu Nari siết chặt tấm áo choàng, làm nổi bật lên sắc đỏ giữa màu vải tuyết trắng. Đôi bàn tay run rẩy kịch liệt, nước mắt tựa chuỗi ngọc đứt dây chảy dài trên khuôn mặt.

-Tất cả đã kết thúc. Tớ không thể tu luyện được nữa. Tớ… tớ đã chính thức trở thành vô dụng rồi.- Nari ôm chặt lấy Sakura, òa lên nức nở.

-Chỉ cần mày nhận là do mày làm, tất cả sẽ kết thúc.- Tomi đã bị người nhà Axaxia chế ngự lúc này điên cuồng gào thét. Những kẻ xung quanh liên tiếp hùa theo khiến Nari càng run rẩy kịch liệt hơn.

-Nari…- Sakura đau lòng xoa khuôn mặt bé nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng và trầm ấm như dòng suối nóng chảy vào trái tim cô- Chẳng có gì là vô dụng trên thế giới này cả. Mỗi 1 thứ sinh ra ra đều mang ý nghĩa riêng của nó, và mình tin là cậu cũng vậy.-

Nari ngẩng đầu, đối diện với cô là nụ cười đẹp rạng rỡ của thiên sứ, giọng nói của Sakura trong trẻo và dịu dàng nhưng vẫn mang nét kiêu ngạo từ tận xương tủy. Cô vô thức cúi đầu, dùng giọng run run trả lời:

-Vâng…

Tất cả mọi hình ảnh đều biến mất, Nari thấy mình đứng trong không gian trắng xóa như chẳng có điểm dừng. Đôi mắt cô trống rỗng nhìn vào 1 điểm bất định, cảm giác xung quanh dần vỡ vụn, và rồi cô lại lần nữa chìm vào bóng tối…

Lúc Nari tỉnh lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của Shigeki. Đáp lại vẻ mặt kì quái của cô, Shigeki cười hì hì:

-Đã tỉnh rồi à honey? Em có biết anh lo lắng cho em đến quên ăn mất ngủ không?

-Honey cái con khỉ!- Nari nổi cáu, quên bẵng cả đau thương trong lòng- Cậu ngậm miệng lại cho tôi! Còn nữa, cách xa tôi 1 chút!!!!

-Ôi honey, dù sao toàn bộ thân thể của em đều đã phơi bày trước mắt anh rồi, sao còn phải ngại ngùng làm chi nữa?

-Asmodeus!!!!- Mặt Nari hóa thành trái cà chua đỏ ửng, cô tức giận nghiến răng- Tôi thiến cậu được không?

-Thiến? Oh, tất nhiên là không rồi. Em muốn hủy hoại hạnh phúc cả đời của em sao?

-BIẾN NGAY!!!!!!- Sát khi trên người Nari lan tỏa càng lúc càng khủng khiếp, lập tức đem toàn bộ đồ đạc ở quanh giường phi thẳng về phía Shigeki- Tên chết tiệt nhà cậu! Biết trước như vậy tôi đã không thèm cứu cậu!!!!

-Ôi honey, em nổi giận rất đáng yêu a~~~.- Shigeki thản nhiên né tránh, trên mặt còn treo thêm nụ cười mê hồn- Không cần kích động quá, chúng ta còn nhiều thời gian mà…

Bốp. Còn đang nhởn nhơ cười nói, Shigeki đã nằm sõng soài dưới đất, cái mặt đẹp trai dành cho đất mẹ 1 nụ hôn nồng thắm. Dạ thể hiện rõ bản chất vô nhân đạo của mình, cứ như vậy 1 đường kéo lê Shigeki ra khỏi phòng, còn mạnh tay ném phịch cậu ta xuống đất.

-Ê, cho tớ vào! Tớ muôn gặp honey của tớ!!!!- Người nào đó không biết sống chết đập cửa kêu gào.

-Im!- Dạ lạnh lùng trừng mắt, Shigeki lập tức thức thời câm miệng, bộ mặt ủy khuất hệt con chó nhỏ.

Mà ở trong phòng, Sakura ngồi xuống bên giường bệnh nhàn nhạt nhìn Nari.

-Sắp khỏi chưa?

-Sẽ sớm thôi ạ.

-Vậy thì tốt!- Sakura liếc mắt- Tớ không cần người vô dụng.

3 chữ ''người vô dụng'' như gai sắc đâm vào lòng Nari. Cô run run siết chặt cái chăn, vẻ mặt gần như sắp khóc. Chỉ đáng tiếc, Nari cúi đầu nên Sakura chẳng hề hay biết, hoặc là biết nhưng không quan tâm.

-Tớ có việc.

Âm thanh cánh cửa mở đánh thức Nari, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt:

-Cậu thay đổi rồi Sakura. Cậu đã không còn là Sakura của ngày trước nữa.

Trong thoáng chốc, bước chân Sakura hơi cứng lại. Cô khẽ nhắm mắt, cửa đóng lại nhưng giọng nói lạnh lùng ấy vẫn cứ văng vẳng bên tai:

-Giờ cậu mới nhận ra điều đó sao?

Giờ cậu mới nhận ra điều đó sao, giờ cậu mới nhận ra điều đó sao… Âm thanh ấy cứ vang vọng mãi trong căn phòng. Nari tái mét nhìn cánh cửa, đau đớn ôm lấy mặt khóc. Cô không phải không biết, không phải không hiểu rất rõ, rằng sự thay đổi ấy chính là điều tất yếu sao? Hà cớ gì cô cứ cố chấp 1 Sakura của quá khứ, người vốn dĩ chẳng thể nào tồn tại trong thế giới thần tộc khắc nghiệt chứ?

Bên kia cánh cửa, Sakura lạnh lẽo nhìn Shigeki, đôi mắt không hề có độ ấm:

-Nghe đủ chưa?

-Rồi.- Shigeki siết chặt nắm tay, tiếng khóc của Nari làm cậu cảm thấy chua xót- Đủ để thấy sự tàn nhẫn của cậu. Cậu hoàn toàn không muốn quan tâm tới Nari sao?

-Tớ đã nói rồi và chắc là cậu hiểu.

-Tớ hiểu, hiểu rất rõ!- Shigeki gào lên- Sakura, tại sao cậu lại như vậy? Cái quá khứ tàn nhẫn ấy, tớ xin cậu hãy buông tay đi! Lin chắc chắn chẳng hề muốn thấy cậu như vậy!

Chát. Âm thanh chua chát vang lên, 1 dấu tay đỏ lừ xuất hiện trên mặt Shigeki. Ánh mắt Sakura hoàn toàn thay đổi, sắc mặt trắng bệch, cảm xúc mà cô luôn che dấu dường như đã bùng nổ. Mà dưới đất, Shigeki đã sớm không thể tin trừng lớn mắt.

-Cậu hiểu được cái gì chứ? Làm sao cậu biết được cảm xúc của tôi? Đau đớn, căm hận, chua chát, cậu đâu có nếm trải. Shigeki, cậu vĩnh viễn chẳng thể nào biết cảm xúc của tôi khi đó.

-Ngu ngốc! Sẽ ra sao nếu Lin thấy cậu bây giờ?

-Cậu ấy sẽ không bao giờ thấy!- Sakura hét lên, nước mắt tràn ra từ nơi khóe mắt, chảy dài trên gương mặt. Mà lúc này, Shigeki mới chợt nhận ra bản thân phạm sai lầm- Cậu ấy đã chết rồi, đã ra đi vĩnh viễn và sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa. Nếu như tiếp tục làm Sakura của ngày trước mà có thể đưa cậu ấy trở về thì tôi sẽ làm. Nhưng cậu có nhớ, chính Sakura ấy đã hại chết Lin?

Shigeki lặng đi, nhìn người bạn thân vẫn luôn trầm ổn lạnh lùng của mình. Lần cuối cùng cậu ấy thể hiện khuôn mặt này là khi nào, cậu không thể nhớ được.

Chừng như nhận ra mình quá xúc động, Sakura vội thu lại cảm xúc, xoay lưng bỏ đi.

Về đến khách sạn, cô ngẩn người đứng giữa sân, để mặc ánh trăng chiếu rọi vào đôi mắt trống rỗng vô hồn.

-Xem đủ?- Nhàn nhạt liếc mắt, Sakura lạnh lùng mở miệng.

-Cậu quả thật không có nhân tính.- Từ chỗ tối, Shun thản nhiên đi ra. Tất cả mọi việc cậu đều đã thấy.

-Chúng ta là thần tộc, không phải nhân loại nên thứ nhân tính gì đó thật thừa thãi.- Sakura ngẩng đầu, khép hờ hàng mi dài như cánh bướm, lạnh lẽo đáp lại.

-Như nhau cả thôi. Chúng ta là bán thần, và dù có phủ nhận đến mấy thì cũng mang dòng máu của nhân loại.- Shun nhún vai.

Hừ lạnh, Sakura quay người đối diện với Shun, ánh mắt cả 2 đối thẳng.

-Nếu có nhân tính, chúng ta vẫn sẽ tồn tại sao?

-Không thể nào.- Shun lạnh lẽo cười nhạt- Thần tộc vốn rất khắc nghiệt. Huấn luyện đặc biệt đã là địa ngục hủy hoại nhân tính, còn có các cô, dì, chú, bác, anh chị em họ, thậm chí là anh chị em ruột thịt luôn nhắm vào vị trí người thừa kế. Và đôi khi, kẻ thù còn là cha mẹ ruột của chính chúng ta. Rồi còn phải đề phòng kẻ thù bên ngoài và các gia tộc khác.

Sakura liếc nhìn Shun. Ánh trăng dịu dàng làm mất đi vài phần lãnh huyết ở cậu, gợi lên chút gì đó xa cách, đẹp lạnh lùng mà thuần khiết tựa thiên tiên. Chỉ là, lời nói ra lại dấy lên mùi máu tanh.

-Đi theo cậu, Nokoru mất hẳn sự thuần khiết.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc 2 người theo gió đùa giỡn, khẽ bay bay, trong đêm trăng lại có vẻ đặc biệt hòa hợp.

-Thì ra, cậu đã sớm nhìn thấu.- Tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt cậu- Vậy cậu đã thấy bao nhiêu phần ở tôi?

-Không nhiều, nhưng chắc chắn không ít hơn những gì cậu đã biết ở tôi. Dù sao 2 chúng ta cũng là cùng 1 loại người.

Nói rồi, cô dứt khoát xoay lưng, bước chân nhanh nhẹn đi về phòng.

-Cùng 1 loại người sao?- Ở phía sau, Shun khẽ lẩm bẩm, cuối cùng nở 1 nụ cười- Vì là cùng 1 loại người nên mới thu hút lẫn nhau phải không?

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt quan sát xung quanh. Đằng sau cánh cửa, trên mái nhà và phía sau góc rẽ, có vẻ đều đã đi hết rồi. Cánh môi cong lên thành độ cong hoàn hảo, Shun thản nhiên rời đi, để lại nụ cười ý vị.



Trên hành lang, Sako rảo bước mỗi lúc 1 nhanh, cuối cùng hóa thành trượt chân, ngã xuống đất. Khóe mắt ửng hồng, cánh tay cô bé mơ hồ run rẩy, cuối cùng đôi mắt to tròn ấy lại hóa thành vô cảm. Sakura nee-san, chị là đang nhắc nhở bọn em sao? Không cảm xúc, không yêu thương thì sẽ không vì phản bội mà đau đớn, bị mất cũng chẳng nuối tiếc. Bài học xương máu ấy, em vẫn luôn luôn ghi nhớ.



Đằng sau góc rẽ, Rin nhẹ nhàng rời đi, con ngươi trống rỗng 1 mảnh. Sao cô có thể quên, cô là do Sakura mang từ biển máu ra. Nhân tính của cô, cảm xúc của cô, tất cả đều đã trao cho 2 người duy nhất. Và mạng sống này, cô đã thề sẽ dành tất cả cho Sakura.



Từ mái nhà nhảy xuống, Mira xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút mệt mỏi. Cô khác với Nari, Sako hay Rin, cô theo Sakura vì bản thân cô rất ngưỡng mộ cậu ấy. Nhưng còn cái gọi là nhân tính, cô đã vứt bỏ rồi và cũng chẳng cần lấy lại đâu.

Thở dài, Mira bất chợt nhớ đến Yon. Sakura, rốt cuộc cậu nhận Yon vì lòng thương cảm hay là vì cô bé là ngọc trong đá? Hoặc có thể nói là, cậu thật sự vô cảm hay cậu có trái tim cậu vẫn còn tồn tại, chỉ là cậu cứ ra sức phủ nhận cảm xúc của mình mà thôi?

Lại nhìn lên bầu trời, Mira buồn bực dậm chân. Vốn là tính đi nghỉ mát cơ mà thế quái nào lại thành ra như vậy? Haizzz, xem ra thời gian tới lại phải lao đầu vào làm việc rồi .

_________________________________________________________________

Mị đổi tên, mị không làm Sakura nữa, mị làm miêu T^T . Đây là kết quả của những tháng ngày bị áp bức bắc nạt, rõ ràng là 1 con mèo xinh xắn đáng yêu mà tại sao cứ bị thêm chữ heo vào T^T *ôm mặt khóc-ing*

Aiko (ngồi bên cạnh): *cười lớn* Làm 1 con mèo ở nhà đánh máy chứ không làm Mèo Heo vô bảo tàng nữa à. :v