Hậu Duệ Của Thần

Chương 18: Yon




-Sako ơi~, đi chùa không?- Hydron hỏi- Mùa này mà không đến đền Daigoji thì đáng tiếc lắm đó.

-Muốn đi chùa cũng được, nhưng trước hết tôi phải mang các cậu ấy đi đã.- Nari từ đâu nhảy ra chen ngang.

-Đi đâu?- Hydron nhíu mày, đáp lại là cái nhún vai của Nari.

Nếu nói về dòng họ Axaxia, đa phần mọi người sẽ nói về trang phục do dòng họ này thiết kế. Nhà Axaxia nổi tiếng về các trang phục truyền thống Nhật Bản, đặc biệt, kimono do họ may là nổi tiếng nhất. Và lẽ dĩ nhiên, 1 vùng đất cổ kính như Kyoto đâu thể không có lấy 1 cửa tiệm của nhà Axaxia.

Sau 30 phút chờ đợi, các cô lần lượt bước ra. Đầu tiên là Sako, với sắc màu chủ đạo là hồng, mái tóc dài búi lên hết sức cầu kì, cài thêm cây trâm hoa đào với những rải ngọc trai rủ xuống cùng bộ kimono phấn hồng trang trí cánh anh đào càng tôn lên dáng vẻ đáng yêu khiến Hydron chảy máu mũi. Kế đó là Mira, với sắc kimono đỏ kiều mị và nóng bỏng, trên đầu cài thêm chiếc lá phong đỏ mà Takami đưa, điểm xuyết mấy viên kim cương lấp lánh. Nhẹ tới gần Takami, Mira khẽ mỉm cười:

-Hợp với tôi chứ?

-Đẹp… đẹp lắm.- Takami đỏ mặt, vội quay đầu qua chỗ khác trả lời. Thấy vậy, Mira nở nụ cười càng thêm mê người.

Rin lựa chọn màu trắng thuần khiết tôn lên vẻ thánh thiện của cô, cài thêm bông hoa màu trắng và mấy chiếc trâm. Hàng mi dài hơi rủ, lúc ngẩng đầu lên hệt như cô thiên thần vô tình lạc xuống. Vốn quen nhìn phong cách lolita, Nokoru thấy cảnh này liền nhìn không chớp mắt. Thấy cậu như vậy, Rin ngượng ngùng cúi đầu:

-Bộ… kì lắm hả?

-Không không, đẹp lắm, thực sự rất hợp với cậu.- Mặt Nokoru đỏ lựng.

Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng nói.

-Tớ không ra đâu, chết cũng không.

-Không được, hiếm lắm mới có dịp như vậy, cậu mau ra đó cho tớ.- Là giọng của Nari.

Thấy lạ, Ám bước tới gần cánh cửa, cùng lúc, cửa đột ngột bật mở, 1 cô gái ngã vào trong lòng cậu. Trái tim Ám không tự chủ nhảy lên 1 tiếng. Mái tóc ngắn được cắt tỉa cầu kì, phối hợp cùng kimono màu lam ngọc, mái tóc bàng bạc được thắt 1 bím tóc nhỏ với dải ruy băng hồng, khuôn mặt bởi vì xấu hổ mà ánh lên màu hồng mê người, khó ai có thể tin nổi đây là Dạ lãnh đạm và lạnh lẽo thường ngày.

-Dạ?!

Dạ lúng túng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ phong tình làm cho Ám cứng đờ, 2 tay lúng túng dừng lại bên eo Dạ.

-Khụ, xin hỏi 2 vị tính đóng phim tình cảm đến bao giờ nữa?- Phải mãi đến khi Takami lên tiếng, Ám mới bối rối thả Dạ ra, trên mặt 2 người hiện lên vệt đỏ ửng.

-Còn Sakura đâu?- Shun hỏi Sako.

-Chị ấy hả?- Sako nhìn vào trong phòng, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh- Nari đang "chăm chút" cho kiệt tác của cậu ấy. Tớ cũng đang rất mong chờ được nhìn Sakura nee-san đây.- Nói đến đây, Sako nở nụ cười hắc ám.

Cửa lần nữa bật mở, Nari bước ra mang theo khuôn mặt hạnh phúc như vừa thực hiện được ước mơ lớn nhất của cuộc đời. Phải mất vài phút, Sakura mới chịu ra ngoài. Khoác lên mình kimono màu tím tạo nên vẻ trầm lặng và quý phái, mái tóc đỏ xinh đẹp được búi lên phức tạp, cài thêm cây trâm khắc hình long phượng điểm xuyết mấy viên kim cương trong suốt. 1 vẻ đẹp kiều mị đến động lòng nhưng vẫn có nét thuần khiết của thiên sứ. Mọi người không tự chủ nuốt nước bọt, cái thể loại họa thủy này là sao đây????

-Đủ đủ đủ, mấy câu nhìn xong chưa? Đến lượt mấy cậu vào thay đồ.

-Hả? Bọn tôi cũng phải thay nữa à?- Nokoru trợn trừng mắt.

-Có ý phản kháng?- Nari trừng lại.

-Không.- Nokoru rụt đầu, ngoan ngoãn lui vào phòng trong làm "quân cảm tử''.

Nhìn bộ dáng cửa Nari, đám Sako, Rin và Mira đổ mồ hôi. Tại sao cứ mỗi lần động đến kimono là "núi băng" lại lột xác vậy hả trời??????? (Trời: Đừng hỏi ta, ta cũng không biết. ==)

-Xin đừng đánh nữa… Em xin nee-san, nee-san đừng đánh nữa.

-Mày dám gọi tao là nee-san? Tao không muốn nghe con của tiện nhân gọi tao như thế.

Tiếng khóc thảm thiết vang lên thu hút sự chú ý của các cô. Nari nhíu mày, bước chân chuyển hướng về phía sân sau. 1 cô bé chừng 10 tuổi, cơ thể gầy gò, cả người đầy vết thương chật vật nằm dưới đất, đôi tay nhỏ bé ôm lấy đầu. Mà đứng ngay g0ần đó, là 1 đứa con gái mà cô bé vẫn gọi là "nee-san" thản nhiên khoanh tay nhìn cô bé bị người hầu đánh. Điều đáng chú ý là cô ''chị'' đó cuốn băng trắng chằng chịt cả khuôn mặt hệt như xác ướp Ai Cập. Nếu chẳng may có ai gặp cô ả vào lúc nửa đêm chắc sẽ lên cơn đau tim mất.

-Đủ! Đây là cửa hàng của nhà Axaxia, sao các cô dám gây chuyện?

-Tao làm gì, mày không có tư cách quản!- Cô ả vênh mặt quay sang, nhưng lúc nhìn thấy Nari liền chuyển thành lắp bắp- Mày… mày… Chính là mày…

Nari chán ghét nhìn cô ả, rồi xoay người đến bên cô bé. Nhẹ nhàng phất tay 1 cái, người hầu đang đánh đập cô bé liền lập tức bay ra ngoài. Vươn tay đỡ lấy cô, Nari dịu dàng hỏi:

-Em đứng lên được không?

Cô bé ngây ngốc nhìn Nari, nhất thời quên cả phản ứng. Đến lúc nhận ra mới lúng túng vịn lấy tay cô:

-Em… em cảm ơn chị.- Khóe mắt cô bé hơi đỏ. Từ lúc sinh ra đến giờ, chưa có ai lo lắng cho cô nhứ thế.

Nari nhìn cô bé, vẻ mặt này thật giống vẻ mặt cô dành cho Sakura ngày trước, hệt như nhìn thấy vị cứu tinh của cuộc đời mình vậy.

-Nari, có việc gì vậy?- Nhóm Shun đã thay đồ xong, cùng đám Sakura đi tới.

-Cô bé này bị bắt nạt.- Nari trả lời, quăng ánh mắt khinh bỉ về phía cô ả.

-Vậy sao? Cô bé thật đáng thương!- Mira dịu dàng xoa má cô bé, sau đó chuyển ánh mắt sang cô ả vẫn đang sợ hãi đứng đó- Di, đang hóa trang thành xác ướp à? Rất hợp với 1 tâm hồn thật dơ bẩn! Còn chưa cút đi sao?- Nghe vậy, cô ả sợ hãi bỏ chạy, con người hầu cũng lạch bạch chạy theo sau.

-Thật đáng khinh!- Sako chán ghét nhìn theo cô ả.

-Chị đừng nói nee-san như vậy.- Từ trong lòng Nari, cô bé mở miệng nói. 1 giọng nữ hơi khàn nhưng rất thuần khiết- Chị ấy không đáng khinh, nếu có kẻ đáng khinh ở đây thì người đó chính là em. Em… em… - Đôi bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt ống tay áo Nari.

-Hiểu rồi!- Rin thở dài- Em là con riêng đúng không?

-Vâng.- Cô bé cúi đầu, tưởng chừng như sắp khóc thì bất chợt, 1 bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cô.

-Đừng khóc. Chị hiểu cảm giác của em mà.- Nari khẽ mỉm cười.

Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được ánh mắt của những người xung quanh. Không có khinh thường hay ghét bỏ, đây là lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự tồn tại của mình có ý nghĩa. Bất giác, cô bé òa lên nức nở.

-Nokoru, em sắp xếp cho cô bé nhé.- Sakura nói nhỏ.

-Vâng.



-Em từ chối?????

-A... Không, thực ra cũng không phải thế.

Trên đường phố Tokyo, ánh mắt mọi người đều tập trung trên 12 nhân vật đẹp tựa thiên sứ. Nhóm Sakura và Shun thì khỏi cần nói rồi, còn về cô bé tên Yon này, nhờ dáng vóc mảnh khảnh nên khi mặc vào đặc biệt khiến người ta muốn bảo vệ.

Trước ánh mắt khó hiểu của Nari, cô bé vội giải thích.

-Em muốn đi cùng các anh chị, nhưng trước hết em phải nói với mẹ đã. Dù mẹ không coi trọng em thì đối với em, mẹ vẫn vô cùng quan trọng.

-Được rồi, vậy tạm thời cứ như vậy đi. Để chị kêu tài xế.- Rin bấm điện thoại.

-Dạ thôi, em tự về cũng được. Nhà em ở ngay Kyoto mà.- Yon mỉm cười. Cô không muốn là phiền các anh chị ấy nữa.

Nhìn bóng Yon dần khuất, Sakura khẽ nhíu mày. Chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác bất an, dường như sẽ có chuyện gì đó xảy đến với Yon và cả… Nari.

-Vậy ra các cậu cũng có phần thiện.- Shun nói nhỏ bên tai Sakura.

-Tất nhiên. Bọn tôi là bán thần chứ không phải bán quỷ.

-Haha…-Cánh môi nâng lên thành 1 nụ cười, Shun nhún vai bỏ lên trước, để lại Sakura theo sau vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

Mùa thu, bao phủ ngôi đềnDaigojicổ kính là 1 màu lá đỏ. Dù chỉ là vô tình bước qua, người khách xa lạ cũng buộc phải dừng chân, ngẩn ngơ ngắm nhìn. Màu lá phong trùm lên cả đất trời, từ những nhánh cây, ngọn cỏ, cho đến 1 góc khuất bé nhỏ nào đó sau đền. Dường như không gian mùa thu đã bị thay đổi hoàn toàn bởi màu sắc ấy. Ngẫu nhiên ngẩng đầu, ta lại có thể bắt gặp 1 mảng trời xanh biếc hay mái đền cũ kĩ nằm nép mình sau những tán phong. Đặt chân đến nơi đây, ta tưởng chừng như đã thoát ly khỏi thế giới ồn ào ngoài kia, tìm đến mảnh đất của vẻ đẹp bình yên và tĩnh lặng. Trên hồ, những chiếc lá phong thả mình tự do theo dòng chảy. Cây cầu gỗ sơn son bắc ngang qua, thi thoảng, lại bắt gặp mấy chiếc lá phong hạ xuống bên thành cầu, rồi nhẹ nhàng chao nghiêng và nhảy múa trên mặt nước. Cành phong nhoài mình xuống sát bên cây cầu, hệt như đang thì thầm trò chuyện cùng nhau. Cứ mỗi đợt gió lướt qua, tán phong lại reo vang khúc ca của thiên nhiên trong khoảnh khắc mùa thu mỹ lệ. Chỉ cần vài phút thoáng qua thôi, ta không tự chủ khảm sâu hình ảnh ấy vào tâm trí.

-Đẹp quá!- Rin khe khẽ thốt lên, như sợ bản thân sẽ vô tình phá vỡ mỹ cảnh này.

-Tuyệt thật!

-Tôi không ngờ mùa lá đỏ ở Kyoto lại mê hồn đến vậy.

Tiếng cảm thán liên tục vang lên, nhóm Shun chỉ đứng đằng sau mà không nói lời nào. Thấy vậy, Rin trợn tròn mắt kinh ngạc.

-Mấy cậu không cảm thấy gì hết à?

-Chúng tôi nhìn cảnh này nhiều rồi.- Vừa nói, mấy cậu liền đồng thời ngoảnh mặt ra chỗ khác. Khụ khụ, không thể nói với mấy cô ấy là bọn cậu mải ngắm các cô đến ngây người.

Nhìn vệt đỏ ửng trên mặt Shun, Sakura bật cười. Lần đầu tiên, nụ cười ấy không còn là cái cười mỉm tàn nhẫn đầy toan tính nữa, đó là 1 nụ cười chân thật và xinh đẹp xuất phát từ tận đáy lòng. Tiếng cười trong trẻo vang xa, vong mãi qua những tán phong và theo gió lên tận trời cao.



Khi Yon về đến nhà, trời đã nhá nhem tối. Căn nhà nhỏ của mẹ con cô nằm ở nơi hoang vắng nhất khu biệt thự dòng họ. Căn nhà lụp xụp xấu xí thật khác xa với tòa nhà ngay gần đó, đủ để Yon hiểu được thân phận của cô: con của 1 ả gái gọi may mắn mang thai, lá thứ dòng máu đê hèn và thấp kém chịu sự khinh bỉ cùng ghét bỏ của gia đình.

-Mẹ ơi?- Yon cất tiếng gọi khẽ. Lạ quá, sao nhà lại tối thế nhỉ? Mẹ cô bé đâu mất rồi?

Bốp. 1 âm thanh bất chợt vang lên trong căn phòng tối mịt. Yon ngã xuống sàn, máy rỉ ra từ sau gáy, đôi mắt cô bé dần mờ đi. Vài bóng người mang theo tiếng cười nhạo hiện ra trước mắt cô. Giây phút ấy, trong đầu Yon chỉ hiện lên vẻn vẹn 1 chữ: nee-san.

____________________________________________________________

Tác giả: *mặt ngu-ing* Làm thế nào mà mấy bạn ý lại moi được bản nháp mình lưu trong nick thế nhể ?????????????????????