Hậu Duệ Của Thần

Chương 17: Tới Kyoto




-Gì? Ngắm lá phong?

Mùa thu, học viện Ishiyama tổ chức chuyến dã ngoại ngắm lá phong đỏ. Nói là dã ngoại, chứ trên thực tế thì tất cả mọi việc đều đã được chuẩn bị sẵn, học sinh đều được ở trong khu nghỉ dưỡng 5 sao. Đây cũng là điểm khác biệt giữa ngôi trường quý tộc này với các trường trung học khác.

-Dù biết là cái trường này cao cấp, nhưng như vậy là hơi bị phân biệt đối xử à nha!- Mira xoa cằm- Mà sao bọn tôi không biết gì về vụ này nhỉ?

-Mira, các cậu có bao giờ tham gia lễ chào cờ đầu tuần không?- Takami hỏi lại.

-Ách, hình như là không.

-Vậy còn ngồi học trên lớp?

-Cũng không.

-Gặp giáo viên?

-Không nốt.

-Vậy còn phàn nàn gì nữa? Như vậy thì không biết là đúng rồi!

Tất cả mọi người trên sân thượng nhất thời không biết nói gì. Nokoru lau mồ hôi, quay sang Sakura.

-Nee-san, chị có tham gia không?

-Không hứng! Với lại Nari còn chưa có về.

-Hả???? Nếu vậy Sako cũng không đi à????- Hydron bám chặt tay Sako.

-Thật xin lỗi, nhưng phải có Sakura nee-san thì tớ mới đi.

-Hả?????

Hydron xụ mặt, len lén quăng cho mấy cậu kia ánh mắt cầu cứu. Nhận được cái lắc đầu của cả Nokoru lẫn Takami, còn Ám trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ, cậu nhóc tuyệt vọng chuyển ánh mắt về phía Shun. Shun đang uống nước, thấy cái ánh mắt như cún con của Hydron khiến cho cậu mém tí nữa thì phun hết ra. Không chịu nổi cái ánh mắt sặc mùi sến súa ấy, Shun đành quay sang Sakura.

-Chuyến đi này được tổ chức ở cố đô Kyoto, do nhà Miller đứng ra tài trợ.

Trong lúc mọi người còn chưa hiểu Shun có ý gì, Sakura đã nhẹ gật đầu.

-Hiểu rồi, vậy là cậu chủ nhà Miller bắt buộc phải tham gia vào.

-Dù chẳng thể nào ưa nổi nhưng tôi phải thừa nhận, cậu ta là 1 thiên tài hiếm thấy. Mặc dù nhiều lúc, cậu ta giống 1 tên thần kinh mắc bệnh cuồng cây cối hơn.- Shun tùy ý nhún vai.

Sự húng thú dần hiện lên trên khuôn mặt Sakura đủ để khiến đám Sako hiểu được, chuyến đi này họ chắc chắn sẽ phải tham gia.

Biệt thự của Sakura

-Sakura nee-san, tại sao chị lại đồng ý tham gia? Em thấy đi như vầy chán phèo à ~.-Sako bám tay Sakura làm nũng. (T/g: Hydron con trai, con đã dạy hư Sako của ta ==)

-Biết là chán, nhưng đây là dịp hiếm có để gặp cậu chủ nhà Miller. Thông tin về cậu ta khá sơ sài, ngay cả 1 tấm ảnh cũng không có, nói không biết chừng, cậu ta là nữ hay lưỡng tính cũng nên.

-Nhưng Sakura, Nari vẫn chưa có về. Chẳng lẽ chúng ta bỏ cậu ấy ở lại nhà 1 mình sao?- Mira hỏi

-Cái này cứ yên tâm.- Rin vừa kết thúc cuộc điện thoại, khẽ mỉm cười- Mình vừa gọi cho nii-san, anh ấy bảo Nari đã hoàn thành nhiệm vụ và lên đường về Nhật Bản từ đêm qua. Chắc hiện giờ cậu ấy cũng về đến nơi rồi.

Rin vừa dứt lời, tiếng chuông cửa đã vang lên và chỉ vài phút sau, Dạ đã đem Nari xuất hiện trong phòng. Nhìn bộ dáng bơ phờ mệt mỏi của cô, Sakura ngạc nhiên:

-Nhiệm vụ lần này khó lắm sao?

-Cũng chẳng đến mức.-Nari thả mình cái phịch xuống ghế- Chỉ là có 1 tên thần kinh, biến thái và vô cùng phiền phức cứ bám theo tớ kể từ lúc tớ cứu hắn. Aaaaaaa, thật hết chịu nổi mà!!!!!!!!!!!

-Sao cơ? Trên đời này có người làm cho tảng băng Nari của chúng ta ghét?- Sako ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ khó tin.

-Thôi đi, làm ơn đừng bắt tớ nhớ đến hắn nữa. Nếu không nhờ Leviathan giúp đỡ, chắc tớ bị hắn làm phiền đến chết mất.- Nari đau đầu phất tay.

-Vừa đúng lúc, đi đổi gió không?- Mira tươi cười khi nhìn thấy vẻ mặt "cậu vừa nói cái gì" của Nari- Học viện tổ chức đi Kyoto, chúng tớ cũng dự định tham gia.

-Sakura, cậu đồng ý à?

-Ừ.- Sakura gật đầu- Lần này có cả cậu chủ nhà Miller tham gia, hơn nữa cũng lâu rồi mấy cậu chưa được đi nghỉ. Để tránh mang tội ngược đãi nhân viên, tớ quyết định giải phóng các cậu 1 thời gian.

-Gì?????- Gần như là cùng lúc, 3 cô nàng kia lao về phía Sakura.

-Nghĩa là chúng tớ sẽ không phải làm việc trong khoảng thời gian này?

-Không cần thu thập thông tin hay theo dõi cậu chủ nhà Miller?

-Không cần xử lý các giao dịch buôn bán của hội?

Nhận được cái gật đầu của Sakura, đám Sako sung sướng nhảy cẫng lên, ôm nhau nhảy múa, hú hét ầm ỹ. Thấy cảnh này, đầu Dạ hiện lên mấy cái vạch đen.

-Tiểu thư, để mấy cậu ấy như vậy ổn chứ?

-Kệ đi. Dù gì thì bắt họ khống chế cảm xúc lâu như vậy, hiếm lắm mới có dịp được bộc lộ thì cứ bộc lộ hết ra đi.

-Nhưng mà…- Nari co quắp khóe miệng, đầu đầy mồ hôi nhìn Sako, Rin và Mira- Bọn họ định như vậy đến bao lâu nữa?

5 phút, đám Sakura vẫn giữ được bình tĩnh.

10 phút, bọn họ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

30 phút, bắt đầu cảm thấy ức chế.

1 tiếng đồng hồ trôi qua, Sako, Rin và Mira vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, phải đến tận khi Sakura quát ầm lên, 3 cô nàng mới ngoan ngoãn im lặng và chui về phòng.

Vài ngày sau, tại ga Tokyo

Nhìn tàu cao tốc Shinkansen trước mắt, Mira than thầm trong lòng. Dù biết trường Nishiyama này vốn là loại quý tộc, hơn nữa chuyến đi còn do nhà Miller đứng ra làm chủ, nhưng dùng hẳn toa hạng nhất, lại là trên chuyến tàu cao cấp nhất chỉ để đưa học sinh đi dã ngoại thì cũng hơi quá rồi.

Nhìn ra tâm trạng của Mira, Takami lại gần bên cô.

-Đối với học viện này thì đây là chỉ chuyện thường thôi. Có năm, học viện còn tổ chức cho học sinh sang tận Canada dã ngoại mà.

-A~~~~. Đúng là ngôi trường quý tộc, kẻ nghèo hèn tôi đây nhìn cách chi tiêu của mấy cậu chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt.

Nghe Mira nói vậy, biểu tình trên mặt Takami không khỏi trở nên hết sức quỷ dị.

-Cậu đùa tôi đấy à? Không phải cậu vẫn sống cùng đại tiểu thư nhà Sammon sao? Bộ cậu ta không phải người giàu hả? Còn có, ẩn tộc tuyệt đối không thể thua kém đại tộc à nha. Đừng nói với tôi là cậu bị gia tộc của mình ngược đãi đấy nhé?

Quăng cho Takami ánh mắt khinh thường, Mira xoay người tới chỗ Sakura. Lúc đi qua Takami, cô khẽ nói nhỏ vào tai cậu:

-Chắc cậu không biết, thiếu gia Simon, tộc Jane chúng tôi đã bị tiêu diệt khi tôi mới 5 tuổi.

Takami sững sờ nhìn theo bóng lưng Mira. Cậu có thể nghe ra được, khi nhắc đến việc gia tộc bị diệt vong, giọng nói của Mira ngập tràn thù hận, nhưng không phải đối với kẻ đã diệt tộc Jane mà là với chính gia tộc mà Mira mang họ.

Thắc mắc ấy cứ quanh quẩn trong đầu cậu đến tận khi lên tàu. Thấy cái bộ mặt kì quặc đó của Takami, Nokoru liền túm cậu lại:

-Nè, cậu làm sao mà cứ hồn lìa khỏi xác vậy?

-Đang thắc mắc chuyện gia tộc của Mira.

-À, việc đó thì tớ biết.

-Ừ, cậu biết.- Takami gật đầu, trong đầu cậu chỉ 1 mực suy nghĩ đến giọng oán hận của Mira, đối với lời nói của Nokoru cũng không hoàn toàn chú ý. Đợi đến khi cậu kịp chú ý mới lập tức túm lấy Nokoru kinh hô- Cậu nói cái gì? Cậu biết?

-A… Ừ…

-Mau kể tớ nghe coi!

-Bình tĩnh, bình tĩnh, BÌNH TĨNH!!!!!!!!!!!!!!!!! Cậu túm cổ áo tớ thế này thì làm sao tớ nói được???????

-Á, xin lỗi!- Takami vội thả Nokoru ra- Giờ cậu nói được chưa.

-Cũng được, nhưng mà cậu muốn đừng giữa lối ra vào nói chuyện à?

Lúc này Takami mới nhận ra, cậu và Nokoru vẫn đang đứng chắn giữa lối ra. Mấy cô hành khách mắt trái tim nhìn 2 người các cậu túm cổ áo nhau, bắt đầu tưởng tượng ra n câu chuyện từ thể loại shoujo cho đến shounen ai (T/g: Google-sama hổng có thu phí đâu nha :P ). Ngượng ngùng, Takami vội thả cậu bạn ra rồi… nắm tay lôi Nokoru thẳng vào toa trong.

1…2…3… Sau 3 giây im lặng, tất cả hành khách nữ xôn xao loạn hết cả lên.

-Aaaaaaaaa, cậu có nhìn thấy 2 anh chàng đẹp trai đó không??????- Hành khách nữ 1.

-Có chứ có chứ!!! Cậu có thấy anh chàng mắt màu hổ phách kia túm áo anh chàng tóc đỏ không? Có thể họ là bạn thân và đang tranh nhau cô gái nào đó!- Hành khách nữ 2.

-Đồ ngốc, rõ ràng là sau đó 2 anh ấy nắm tay nhau mà. Có khi họ là đôi tình nhân vừa xảy ra chút xích mích đó.- Hành khách nữ 3.

Và sau đó là n mũ n chế bản khác nữa. Tiếng mấy cô gái bàn luận lọt vào tai Nokoru khiến cậu dở khóc dở cười, quay sang thấy khuôn mặt đỏ lựng của Takami khiến Nokoru nảy sinh ý muốn trêu chọc.

-"Anh" Takami thân yêu ơi, bọn họ hình như đang bàn luận về đôi ta thì phải ~.

Nghe thấy câu này, Sakura tí nữa thì phun hết nước trong miệng ra, ho khan dữ dội, cô trừng mắt nhìn 2 người vẫn "tay trong tay".

-Khụ khụ… Em trai, em… Khụ… Ra là em có sở thích đó… Khụ khụ khụ…

-Nga~. Vậy ra cả 2 cậu tỏ vẻ phong lưu là để che dấu mối tình này.- Shun xoa cằm, ánh mắt nghiền ngẫm.

-Đủ! Các cậu im lặng dùm!!!- Takami gắt lên mới khiến mọi người tạm buông tha cho cái bộ mặt không khác tôm luộc là mấy của cậu. Vội vã ấn Nokoru xuống ghế, Takami vô tình ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt "quả là có gian tình" của Mira khiến khuôn mặt lại lần nữa đỏ lựng.

Vừa ngồi xuống, cậu đã vội vàng túm lấy Nokoru.

-Mau kể tớ nghe coi.

-Ai u~, "anh" quan tâm cô gái khác như vậy sẽ làm em đau lòng đó ~.

-Cậu có tin tớ sẽ ném cậu ra khỏi tàu không?- Takami nghiến răng.

-Haha, thôi không đùa cậu nữa. Thực ra chuyện nhà Mira tớ cũng chỉ nghe nee-san kể qua, cộng thêm ngày trước bọn tớ ở chung nhà nên có biết chút xíu.- Nokoru nhún vai, khẽ hạ giọng- Nghe đâu, Mira bị chính dòng họ của mình ngược đãi. Vì mẹ cậu ấy mang thai với người đàn ông khác khiến cho hôn ước giữa 2 ẩn tộc lớn bị hủy bỏ, rồi cha mẹ qua đời sớm nên từ nhỏ cậu ấy đã bị coi là thứ rác rưởi và bị đánh đập tàn nhẫn. Mang trong mình bộ não thiên tài và năng lực tu luyện thần thuật khá ấn tượng, cậu ấy đã tự ẩn nhẫn cho đến lúc 5 tuổi…

-Rồi sao nữa?- Takami thấy Nokoru đột ngột ngừng lại thì vội vã giục.

-Năm đó, gia tộc của Mira bị 1 số kẻ lạ mặt tấn công. Thực ra, âm mưu ấy sẽ không thành nếu không có cậu ấy giúp đỡ. Vì bị ném ra khu vực ngoài cùng của tộc, cậu ấy biết rõ tất cả hành động của những kẻ lạ mặt và biết cả việc thủ lĩnh của bọn họ bị thương. Chính Mira đã cứu sống tên thủ lĩnh, sau đó chỉ cho hắn cách tấn công vào bên trong tộc. Lợi dụng cuộc hỗn loạn, Mira đã trốn ra và rời khỏi nơi mà cậu ấy căm hận nhất. Từ đây, Mira sống ở khu ổ chuột, và bắt đầu học cách xây dựng thế lực của riêng mình. Về việc này tớ cũng không biết cụ thể lắm, nhưng theo lời nee-san thì khi 2 người gặp nhau, Mira dù chỉ là đứa trẻ 8 tuổi đã khéo léo sử dụng đầu óc để thâu tóm toàn bộ đám thiếu niên tại đó. Vậy nên mới nói, tuy xét về chiến đấu thì Mira chẳng có gì đặc biệt, nhưng về đầu óc thì không thua kém nee-san là bao.

Takami trầm mặc, ánh mắt chăm chú quan sát cô gái vẫn cười nói ở phía trước. Đâu ai ngờ, cô gái ấy đã từng có 1 tuổi thơ như thế.

Thấy tên bạn mình nhìn Mira như vậy, Nokoru chỉ có thể cười thầm trong lòng. Có khi nào đây là mở đầu của 1 mối tình không nhỉ ~~~~~ ?

Nơi nghỉ chân của học viên là khách sạn cao cấp của nhà Miller, điều hoàn toàn nằm trong dự đoán của nhóm Sakura. Khách sạn được thiết kế theo phong cách truyền thống với 1 khu vườn rộng lớn, ngoài ra còn có suối nước nóng lộ thiên rất với cảnh sắc hữu tình.

Đặt chân tới cố đô Kyoto vào giữa tháng 10, Sakura không khỏi ngây ngẩn bởi vẻ đẹp mỹ lệ của nơi này. Vào mùa thu, bao phủ cả thành phố là sắc vàng, đỏ của lá phong và hương vị dễ chịu của loại cây được coi là “vua sắc thu” này. Có thể nói, mùa thu là mùa đẹp nhất ở Kyoto và cũng là lúc khách thập phương kéo về thành phố để tận hưởng vẻ đẹp của những công trình cổ kính hòa trong cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp. Quả thật không ngoa khi nói rằng, vào mùa thu, Kyoto thực sự là “bữa tiệc” tinh thần đối với du khách mà “món ăn” độc đáo nhất chính là sắc đỏ của những tán lá phong.

-Sakura nee-san, chị nhìn nè!

Sako hớn hở vẫy tay với Sakura, đôi chân nhún nhảy tung tăng giữa con đường trải lá phong vàng. Trên mặt Sakura hiện lên vẻ nhu hòa hiếm thấy, dịu dàng vươn tay nhặt chiếc lá vương trên mái tóc Sako. Hành động tưởng như vô tình lại khiến không chỉ Sako mà ngay cả Nari, Rin và Mira cùng các nữ sinh trong trường đỏ mặt. Thấy vậy, Hydron bĩu môi, lập tức chạy đến kéo Sako đi. Nari lựa chọn thu mình vào 1 góc, nhưng tính cách lạnh lùng và vẻ đẹp truyền thống đặc biệt hợp với lá phong lại khiến các nữ sinh và nam sinh đỏ mặt. Cùng lúc, Rin đang mải ngơ ngẩn ngắm lá phong thì bất ngờ bị Nokoru thả 1 đống lá lên đầu, liền tức giận đuổi đánh Nokoru.

-Nè!-Takami đưa cho Mira 1 chiếc lá phong ngả màu cam, nhận được ánh mắt khó hiểu của cô, cậu ngượng ngùng quay đầu đi- Tôi thấy nó trùng màu với tóc của cậu.

Mất mấy giây để ngộ ra, Mira bật cười:

-Coi kìa, cậu chủ nhà Simon từ khi nào mà giống như thiếu nữ đang yêu vậy?

Sakura im lặng đứng ngắm lá phong rơi, lòng thầm nhớ tới 1 đoạn quá khứ. Dạ đứng bên trầm mặc nhìn cô, cuối cùng vẫn là len lén thở dài.

-Dạ, em không ra đó sao?- Sakura đột ngột lên tiếng.

-Không-Dạ lắc đầu- Dù sao cũng chẳng có ai muốn nói chuyện cùng em.

-Vậy à?- Sakura rảo bước qua chỗ Shun- Shun này, cho tớ mượn Ám nhé. Dạ muốn có người nói chuyện cùng.

Dạ chỉ kịp "Ớ" 1 tiếng, rồi ngớ ra nhìn Ám đột ngột xuất hiện trước mắt mình. Ám cúi đầu, chóp mũi 2 người chạm vào nhau, cậu cười khẽ:

-Vậy, cậu muốn nói chuyện gì?

_________________________________

Tác giả : Để mọi người dễ hình dung, mình đã lấy 1 vài cảnh cố đô Kyoto vào mùa thu. *Lăn lộn-ing* Klq cơ mà mình đang bí, chẳng biết chương tới có an toàn chào đời không -w-