Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 74




Lúc Lâm Tiếu tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào đèn trần của gian phòng xa hoa mà lạ lẫm cô sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mới phản ứng lại được, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.

Trong nháy mắt đầu óc trở nên thanh tỉnh, hai má cô đỏ như bị phỏng. Hình ảnh quấn quýt nồng nhiệt quá mức chân thực, cùng với tiếng gầm và thở dốc của người đàn ông ở bên tai đột nhiên hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu.

Cảm giác cơ thể đã khôi phục lại, giống như bôn ba vô số sơn thủy, cuối cùng cũng tới được chốn đào nguyên trong ước vọng, tỉnh lại sau giấc ngủ, toàn thân bủn rủn, mệt mỏi cực kì, nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc, mang theo không khí màu hồng khiến cho người ta phải ngượng ngùng.

Người bên cạnh sớm đã không còn ở đây, cửa sổ cũng được đóng chặt, điều hoà được chỉnh đến độ ấm vừa phải, máy phun sương cũng được mở lên, cũng không cảm thấy hanh khô."

Lâm Tiếu thử cử động thân thể, vừa định ngồi xuống, thân thể bốn phía lập tức truyền đến cảm giác mềm nhũn, đau ê ẩm tới nhíu mày.

Cô cắn môi nhịn xuống tiếng kêu, nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, liếc mắt liền thấy được một mảng lớn trước ngực mình toàn là những vết lốm đốm xanh xanh tím tím, ở trên làn da trắng lại càng nổi bật, giống như phủ lên trên người cô những con dấu vừa ngọt ngào lại vừa bá đạo.

Cảm giác trên người ngược lại lại vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, không còn cảm giác dính nhớp. Hai má Lâm Tiếu nóng hổi, không dám hồi tưởng kĩ càng, kéo góc chăn che nửa khuôn mặt, cố gắng ổn định hơi thở gấp gáp của mình.

Ở cửa truyền đến tiếng vang nhỏ.

Tận lực giảm nhẹ tiếng bước chân vòng qua cửa trước, sau đó thân ảnh cao lớn của Trịnh Lãng Yến đi đến, trong tay còn xách theo mấy túi mua sắm.

Lâm Tiếu ngượng muốn chết, bỗng nhiên không biết phải làm sao đối mặt với anh, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lại giả vờ ngủ.

Trịnh Lãng Yến cẩn thận từng li từng tí đem túi mua sắm đặt trên mặt thảm, chống ở bên cạnh ngắm nhìn cô.

Lâm Tiếu chỉ cảm thấy dáng người cao lớn của anh che lấp một mảnh bóng râm.

Tựa hồ là nhìn cô chằm chằm một lúc, rất nhanh, Trịnh Lãng Yến đưa tay nhẹ nhàng kéo phần chăn che khuất mũi cô xuống.

Tay Lâm Tiếu bởi vì khẩn trương mà nắm có chút chặt, sức lực tuyệt không giống người đang ngủ say, Trịnh Lãng Yến vậy mà nhất thời không kéo ra được.

Giả vờ ngủ bị bại lộ, Lâm Tiếu đành phải nhẹ nhàng mở mắt, anh mắt mang theo hơi nước bất chợt bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đang xích lại gần mình.

Trịnh Lãng Yến nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, tiện thể giúp cô kéo góc chăn dịch xuống, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Dậy rồi?"

Khí tức trên người đàn ông lành lạnh, Lâm Tiếu nín thở, ngoan ngoãn thuận theo gật gật đầu.

Trịnh Lãng Yến vẫn như cũ chống phía trên cô, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, giọng nói ôn nhu đến không tưởng nổi: "Có đói bụng không?"

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, nhẹ lắc đầu, cô mở miệng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Giọng nói mềm mại pha lẫn chút khàn khàn, Lâm Tiếu liền đỏ mặt, lại kéo chăn lên.

Trịnh Lãng Yến cảm thấy dáng vẻ này của cô thật sự là vô cùng đáng yêu: "10 giờ 5 phút."

Sở trường của anh là giúp Lâm Tiếu chải tóc, thoáng nhìn chỗ cổ thiếu nữ lộ ra chi chít những đỏ sậm, đôi mắt sâu thẳm, trầm thấp lên tiếng hỏi cô: "Còn đau không?"

Lâm Tiếu sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng lại Trịnh Lãng Yến hỏi một vấn đề vô cùng xấu hổ nhưng dáng vẻ của anh lại vô cùng đứng đắn lừa người.

Lâm Tiếu nhếch môi, mang theo đôi mắt chưa hơi nước nhìn anh chằm chằm, giả mất trí nhớ: "Anh đang nói cái gì cơ....."

Trịnh Lãng Yến khẽ nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên nhìn cô: "Đêm qua, không phải vẫn luôn kêu đau sao?"

Dường như ngay lập tức, Lâm Tiếu đưa tay che miệng Trịnh Lãng Yến, vừa vội vừa tức nhỏ giọng cản anh: "Anh! Đừng nói nữa......"

Khuôn mặt ửng đỏ cho thấy giờ phút này cô có bao nhiêu xấu hổ, Trịnh Lãng Yến nghĩ đến dáng vẻ to gan của Lâm Tiếu sau khi làm xong vì anh, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Thiếu nữ vươn cánh tay trắng nõn ra, mang theo những vết đỏ nhàn nhạt, thẹn đỏ mặt, rất nhanh liền thu về. Giống như một con mèo nhỏ cố gắng khoe ra móng vuốt sắc bén của mình nhưng lại bị người khác sờ vào bụng.

Trịnh Lãng Yến nhất thời không nhịn được, nghiêng người hôn cô.

Thi vị tình dục bị đè nén, tình yêu lan tràn như nước thủy triều được vỗ về.

Lâm Tiếu mới nãy còn đang rầu rĩ ngượng ngùng, giờ phút này ý thức đã bị anh làm cho lâng lâng.

Hồi lâu sau, Trịnh Lãng Yến rốt cục cũng nhẹ nhàng buông cô ra, môi lưỡi tách ra, nhưng cảm giác tay chân tê dại ngược lại càng trở nên rõ ràng.

Đôi mắt của anh sâu thẳm, ngắm nhìn Lâm Tiếu, trịnh trọng hứa hẹn: "Sau này, anh sẽ cẩn thận hơn."

Môi anh lại tiếp tục dán lên môi của cô: "Sẽ không để cho em lại phải chịu đau nữa."

Lâm Tiếu có chút khó chịu chống đỡ lấy lồng ngực của anh, bởi vì khi nãy anh cố ý khiến cô xấu hổ mà ghi thù: "Em mới không muốn......"

Trịnh Lãng Yến lập tức sầm mặt: "Không được."

Anh cúi người xuống, lúc ôm lấy cô, tay lại chạm đến làn da trơn nhẵn phía sau lưng của thiếu nữ, hơi thở sát gần bên tai Lâm Tiếu trong phút chốc trở nên nặng nề.

Giọng nói của Trịnh Lãng Yến đè nén trầm thấp, mang theo mưu toan từng bước dụ dỗ Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, anh nghiện em rất nặng. Em phải chịu trách nhiệm với anh tới cùng đấy."

Lúc hai người ra ngoài, Lâm Tiếu trong bộ dạng trang bị đầy đủ, bọc tới vô cùng kín đáo chặt chẽ, còn đội mũ và đeo khẩu trang.

Trước đó cô còn tự hỏi tại sao Trịnh Lãng Yến lại muốn ra ngoài mua quần áo cho cô, đêm qua cũng không làm rách quần áo. Cho tới khi vào phòng tắm, nhìn thấy trên người mình chi chít vết hôn, mặt cô liền đỏ như gấc.

...... Không thể không thừa nhận, vào những lúc như thế này, vẫn là Trịnh Lãng Yến suy nghĩ chu toàn hơn một chút.

Thời điểm trả phòng, vẫn là lễ tân ngày hôm qua. Nhân viên lễ tân mỉm cười thay hai người làm thủ tục, lúc đưa giấy chứng nhận cùng thẻ phòng qua, bỗng nhiên cười híp mắt nhìn Lâm Tiếu đang quấn đến ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra: "Ngài là Lâm Tiếu nhỉ?"

...... Thế mà cũng nhận được à?

Lâm Tiếu sửng sốt một chút, có chút bội phục năng lực nhận diện của nhân viên lễ tân.

Trịnh Lãng Yến lập tức cảnh giác nhíu mày, phòng bị đem Lâm Tiếu bảo vệ ở sau lưng.

Nhìn thấy phản ứng của người đàn ông và sự nghi hoặc của Lâm Tiếu, nhân viên lễ tân lập tức cười khoát tay giải thích: "Tôi là nhìn thấy vị tiên sinh bên cạnh cô mới nhận ra cô. Cô yên tâm, yêu cầu cơ bản của khách sạn chúng tôi chính là tuyệt đối không xâm phạm quyền riêng tư của khách. Tôi chỉ là muốn nói với cô, tôi vô cùng thích các tác phẩm điện ảnh của cô. Chúc cô có một cuộc sống vui vẻ."

Từ khách sạn bước ra, bên ngoài cơn gió lạnh thấu xương thổi đến những nơi da dẻ không được bọc kĩ khiến người ta không nhịn được mà rùng mình.

Lâm Tiếu rụt cổ một cái, Trịnh Lãng Yến lập tức kéo tay cô bước càng nhanh.

Vừa ngồi vào trong xe, Trịnh Lãng Yến liền mở điều hoà, điện thoại trên người anh lại vang lên lần nữa. Trịnh Lãng Yến đưa tay ấn nhận, ngừng một chút, rất nhanh trả lời một tiếng, rồi khởi động xe.

——

Khi Trịnh Trạch Ân bước vào, Trịnh lão gia tử ngồi trên xe lăn bên cửa sổ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng muốn ngủ thiếp đi.

Nhìn hộ lý cầm khăn mặt cẩn thận lau tay cho ông, Trịnh Trạch Ân ra hiệu cho hộ lý, tiếp nhận khăn mặt, bắt đầu tự mình lau mặt cho lão gia tử.

Ngay khi khăn vừa chạm đến mặt, ông lão nhắm mắt yên tĩnh giống như đang ngủ say ngủ đột nhiên mở miệng.

"Trạch Ân, có phải con cảm thấy, ta đã già nên hồ đồ rồi không."

Tay viện trưởng Trịnh cũng không dừng lại, khăn lông ấm áp nhẹ đưa lên, cẩn thận lau. Cách một lúc mới mở miệng, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Những quyết định ba đưa ra, từ trước đến giờ đều có lý do."

Trịnh lão gia tử trầm ngâm một chút, bỗng nhiên thở dài nặng nề.

"Con nhìn con xem, không bốc đồng giống Trạch Thành, tùy theo ý ta. Con từ nhỏ đã trọng tình, giống mẹ con, không màng thế sự, khiêm tốn hiền lành, thật ra, thực chất lại bướng bỉnh hơn bất cứ ai."

Viện trưởng Trịnh mím môi, giúp lão gia tử lau cổ xong, dời khăn mặt đi.

Một lát sau mới trầm giọng nói: "Con tưởng là, tối thiểu ba cũng phải biết, A Yến mới là cháu trai ruột duy nhất của nhà họ Trịnh."

"Phần tiền này của con, không phải cho Quý Lễ để thừa nhận thân phận của cậu ta, là để đền bù cho mẹ cậu ta."

Viện trưởng Trịnh nhúng khăn mặt vào nước, mím môi không nói thêm gì.

"Lúc đầu, ba cảm thấy người đàn bà kia có mưu đồ khác, không xứng với nhà họ Trịnh, trăm phương ngàn kế chia rẽ cô ta với Trạch Thành, còn tìm người đi đập phá chỗ ở của cô ta." Trịnh lão gia tử nói đến đây, ánh mắt đục ngầu, ngừng một chút: "Nhưng ba không ngờ lúc đó cô ta đang mang thai, không cẩn thận bị những người kia làm ngã phải vào bệnh viện, về sau đột nhiên liền tự mình biến mất."

Trong phòng bệnh xa hoa, chỉ có hai người nói chuyện, cũng không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì, không khí trong phòng âm u nặng nề.

Động tác của Trịnh Trạch Ân ngừng một chút, kéo cái ghế qua ngồi xuống, bắt đầu xoa bóp huyệt đạo một cách thuần thục cho lão gia tử.

Lão gia tử nói xong những lời trước đó, ngừng rất lâu, mới giống như tự nói với chính mình: "Thời gian kia, tính ra cũng không cách tuổi của Quý Lễ nhiều lắm."

"Tự ba cảm giác được, thời gian của ba không còn nhiều nữa. Lúc còn trẻ làm việc mạnh mẽ quyết đoán, lúc cuối đời, chuyện có thể khiến ba nhớ đến mà cảm thấy sợ hãi, cảm thấy áy náy, ngược lại chỉ có cái này thôi." Trịnh lão gia tử trầm giọng nói.

Viện trưởng Trịnh suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định khuyên nhủ ông: "Ba, người an tâm chăm sóc sức khỏe, sẽ tốt lên thôi."

Trịnh lão gia tử không đáp, vẫn nghĩ tới những chuyện kia, nói tiếp: "Ba đang nghĩ, có phải khi đó ta làm sai rồi không, cho nên nhà họ Trịnh mới giống như chịu nguyền rủa, con cả đời đều nằm trong tay một nữ nhân như thế, A Yến bây giờ cũng vậy."

Vẻ mặt Trịnh Trạch Ân nhàn nhạt, nhưng trong mắt hiện lên một tia cố chấp, theo thói quen bao che khuyết điểm: "Ba đừng nói Văn Thù như thế."

"Ba, người cảm thấy hổ thẹn với mẹ của Quý Lễ,vậy người có nghĩ tới, làm như thế đối với A Yến và em dâu cũng không công bằng?" Viện trưởng Trịnh thành công khiến ánh mắt Trịnh lão gia tử nhìn qua.

"Giống như ba cảm thấy Văn Thù làm trễ nải cả đời con, nhưng ba có từng nghĩ, thật ra là con chiếm cứ cả cuộc đời của cô ấy."

——

Lúc Trịnh Lãng Yến gấp gáp trở về, trong phòng khách biệt thự của nhà họ Trịnh là một mảnh bừa bộn.

Sắc mặt mẹ Trịnh nghiêm chỉnh lạnh nhạt ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy Trịnh Lãng Yến tiến đến, không nhanh không chậm đứng lên, xách vali trong tay.

Cha Trịnh tức đến mặt mày xanh mét, trừng mắt nhìn mẹ Trịnh quát: "Tôi nói rồi không cho phép là không cho phép! Chuyện cũ từ bao nhiêu năm trước rồi, bà bỏ đi như thế, sẽ khiến cho nhà họ Trịnh mất hết mặt mũi, bà có từng nghĩ tới hay không!"

Mẹ Trịnh chỉ vào một cái vali khác để Trịnh Lãng Yến cầm, ngước mắt mắt nhìn cha Trịnh: "Người khiến nhà họ Trịnh mất hết mặt mũi, là ông."

Biểu cảm trên mặt cha Trịnh khẽ cứng lại, Trịnh Lãng Yến đã thuận thế nhấc vali lên.

Lâm Tiếu cũng nhẹ nhàng đi tới, giúp mẹ Trịnh xách vali nhỏ trong tay bà.

Mẹ Trịnh nhìn thấy Lâm Tiếu, cũng sửng sốt một chút, rất nhanh liền buông tay, nói với cô một câu cảm ơn.

Hành lý của bà không nhiều, nhưng quyết tâm có thể nói là đã chắc chắn rồi.

Cha Trịnh rất nhanh kéo lấy tay mẹ Trịnh: "Đó đều là những chuyện từ trước khi bà đến nhà họ Trịnh, tôi cũng đã nói với bà rồi, bà cứ nhất định phải nhớ mãi không quên sao!"

Mẹ Trịnh không còn nghe theo giống như ngày xưa, nhẹ nhàng hất tay cha Trịnh ra, ngữ khí nhàn nhạt: "Trịnh Trạch Thành, người nhớ mãi không quên người là ông. Hơn nữa, ông cũng chưa từng nói, các người còn có một đứa con."

Ra khỏi biệt thự nhà họ Trịnh, gió lạnh thổi đến khiến cho người trong nháy mắt thanh tỉnh.

Trịnh Lãng Yến ngồi ở ghế lái, quay đầu nhìn mẹ Trịnh trêu ghẹo: "Mẹ, vừa nãy mẹ ngầu thật sự."

Khuôn mặt vốn dĩ đang nghiêm túc của bà trong nháy mắt bị anh chọc cười.

Xe chậm rãi chạy ra ngoài, Lâm Tiếu ngồi ở ghế sau với mẹ Trịnh.

Mẹ Trịnh chăm chú nhìn cô một hồi, bỗng gọi tên cô: "Tiếu Tiếu."

Tiếu Tiếu có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng trả lời: "Dạ dì."

Mẹ Trịnh nở nụ cười dịu dàng mang theo vẻ buồn rầu nhàn nhạt, đột nhiên hỏi cô: "Những năm qua, cháu có từng trách dì không?"

Lâm Tiếu sửng sốt một chút, không trả lời ngay.