Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 72




Chiếc xe vội vã lướt nhanh trên đường cao tốc, có thể thấy được sự sốt ruột, nóng nảy của chủ nhân nó.

Trước đại sảnh khách sạn rực rỡ ánh đèn, cô nàng lễ tân ngồi ở quầy mỉm cười lịch sự chào hỏi, lập tức bị người đàn ông mang vẻ mặt kích động làm cho hoảng sợ.

Người đàn ông giơ tay gõ nhẹ vào chứng minh thư và thẻ ngân hàng bạc tỷ của mình mà không nói một câu nào.

Cô gái nhỏ bên cạnh anh thò đầu ra, ngượng ngùng nói nhỏ một câu: "Phiền cho tôi thuê 1 phòng."

Lễ tân nhanh chóng nở nụ cười, hỏi nhu cầu của hai người trước mặt muốn một hay hai phòng, có muốn sử dụng thêm dịch vụ gì không...

Khuôn mặt người đàn ông đẹp trai và khí phách ngày càng trầm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cô nàng lễ tân đáng thương mồ hôi lạnh đều đã toát ra như tắm.

Lâm Tiếu mặt đỏ rực, nắm chặt tay Trịnh Lãng Yến khẽ lắc, nhanh chóng cười ngượng ngùng trả lời: "Một phòng thôi, cảm ơn..."

Cô gái trước mặt xinh đẹp quyến rũ, giọng nói thật nhẹ nhàng, trông có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó rồi.

Nhưng cô nàng lễ tân vẫn chuyên nghiệp im lặng không hỏi thêm.

Khóe miệng cô nàng lễ tân run lên, vẫn cố gắng nở nụ cười, chuẩn bị hỏi thêm một số nhu cầu của vị khách hàng khó tính trước mặt này.

Đang chuẩn bị mở miệng hỏi, người đàn ông trước mặt đã mất hết kiên nhẫn, anh nói bằng giọng lạnh nhạt: "Cô ấy vừa nói là muốn thuê 1 phòng tốt nhất, còn muốn hỏi gì nữa?"

Gương mặt được trang điểm tinh xảo của nữ lễ tân cứng lại, nhưng sau đó nhanh chóng mỉm cười.

Cô nàng nhẹ nhàng thở ra, dung giọng nói nhẹ nhàng trả lời: "Được, quý khách vui lòng đợi một chút, chúng tôi sẽ sắp xếp phòng."

Một phút sau, Trịnh Lãng Yến nắm tay Lâm Tiếu, bước nhanh về phía thang máy, cửa vừa mở liền nhanh chóng đi vào phòng.

Trong phòng được bài trí vô cùng tinh xảo và sang trọng, nhưng lúc này Trịnh Lãng Yến lại không có tâm trạng để xem.

Anh gần như lập tức buông lỏng tay Lâm Tiếu ra, nhìn ánh mắt trong suốt của cô, có chút không biết phải làm thế nào mà nghiêng đầu sang một bên, lấy giọng nói: "Tiếu Tiếu, em mau đi tắm đi, cơ thể sẽ ấm hơn. Anh đi hút một điếu thuốc đã."

Lâm Tiếu sững sờ một lúc, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn theo Trịnh Lãng Yến dạo bước đến ban công, lại có chút lo lắng nhíu mày.

Cửa sổ ở ban công mở rộng, cánh cửa theo hướng gió tùy ý đong đưa.

Trịnh Lãng Yến dựa vào ban công nhìn trời đêm phía trước, cách đó không xa là nhà lớn của Trịnh Thị đèn đuốc sáng bừng, tựa như không gì có thể làm nó sụp đổ. Nhưng một phút này, anh lại chợt phát hiện hóa ra tòa tháp có vững đến mấy cũng sẽ có ngày sụp đổ.

Suy nghĩ trong long như thủy triều xông lên, anh có chút bực bội nhíu chặt mày, giơ tay lấy ra hộp thuốc, ngậm trong miệng, đốt lửa hút một ngụm, lúc này mới cảm nhận được tim phổi đang co rút dần giãn ra.

Trịnh Lãng Yến nhắm mắt có chút chán nản.

Rất nhiều cảm xúc ào ào xông lên.

Lâm Tiếu tắm một lúc rồi đi ra ngoài.

Cô nghĩ về tất cả các khả năng có thể xảy ra, giống như đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi, vào một lúc nào đó, cô chợt nhận ra bản thân mình có thể đối mặt với tất cả mọi chuyện trong tương lai.

Cô thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy khăn lau người, lấy đồ ngủ, quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Lâm Tiếu đặt chân lên tấm thảm mềm mại, khi đến cửa ban công tức khắc cảm nhận được một trận lạnh lẽo.

Xung quanh toàn mùi thuốc lá.

Trong gạt tàn có thể thấy được 4, 5 mẩu thuốc lá vừa hút xong.

Trịnh Lãng Yến như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, không nghe thấy âm thanh đằng sau.

Phía sau bỗng xuất hiện một đôi tay mảnh khảnh vòng lên nhẹ nhàng ôm lấy eo anh. Mặt của cô gái dán chặt lên lưng anh quyến luyến không rời.

Trịnh Lãng YẾn đột ngột mở mặt, theo bản năng cúi mặt xuống nhìn, đập vào mắt anh chính là đôi tay trắng mịn thon thả, ngón tay vòng qua trước người anh, nhẹ nhàng đan vào nhau.

Khó khăn lắm mới bình ổn được cảm xúc trong lòng. Trịnh Lãng Yến hô hấp cứng lại, anh nhanh chóng nhíu mày, xoay người lại.

Anh nhìn Lâm Tiếu chỉ quấn mỗi khăn tắm, làn da trắng nõn lộ ra trong bóng đêm, thật sự rất quyến rũ. Cô gái vẫn còn vương chút tóc ướt át trên vai, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh.

Trong chốc lát, Trịnh Lãng Yên chỉ cảm thấy hơi thở bị khí lạnh khống chế, đột nhiên lo lắng.

Hai mắt anh trầm xuống, lông mày nhíu lại lập tức giơ tay ôm lấy Lâm Tiếu, vẻ mặt trách móc dưới đáy mắt tràn đầy đau lòng: "Lạnh như vậy, sao lại ra ngoài này?"

Lâm Tiếu tùy ý anh ôm, giơ tay vòng lấy bờ vai của anh, thanh âm mềm mại: "Lo lắng cho anh."

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại, giọng nói trầm thấp rung động: "Anh không sao."

Trịnh Lãng Yến nhẹ nhàng đặt Lâm Tiếu xuống mép giường, nhìn thấy đôi chân trần của cô, lông mày nhíu sâu hơn.

Anh nghiêng người về phía trước để lấy chiếc chăn bông.

Lâm Tiếu ôm lấy cổ anh ngả người xuống theo động tác cúi người của anh.. đam mỹ hài

Thiếu nữ mang theo mái tóc đen bóng còn chút ẩm ướt, ánh mắt dịu dàng luôn đặt trên người anh, tựa như muốn chết chìm trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Trịnh Lãng Yến chỉ dám liếc liếc mắt một cái, không dám nhìn kỹ.

Anh nắm chặt chăn bông, vừa định đứng dậy, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh bỗng siết chặt. Trịnh Lãng Yến theo quán tính thân thể đổ về phía trước, anh chỉ có thể vô thức dùng tay chống đỡ thân thể, bất giác đè lên người Lâm Tiếu. ởi vì trọng lượng bất ngờ được giải phóng nên anh không thể kìm được rên một tiếng trầm thấp, Trịnh Lãng Yến chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân bỗng chốc căng cứng, ánh mắt anh giống như ngọn lửa nóng rực, chậm rãi dừng trên người Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nhìn thẳng anh chằm chằm, đột nhiên nhẹ nhàng gọi tên anh: "Trịnh Lăng Yến."

Cái tên thỉnh thoảng mới được sướng tên, nhưng mỗi lần đều làm anh cảm thấy tê tái.

Đặc biệt là vào thời điểm này.

Hầu kết khẽ động, Trịnh Lãng Yến dùng một chút tia ý chí duy nhất còn sót lại chống chế, bỏ tay ra khỏi eo cô, nắm lấy cổ tay cô định gỡ ra: "Đứng dậy lau khô tóc, không sẽ bị ốm đấy."

Lâm Tiếu không chịu buông tay.

Tay Trịnh Lăng Yến vừa mới dùng một chút lực, cô đột nhiên bĩu môi như một đứa trẻ dựa dẫm vào người lớn. siết chặt các ngón tay của hai bàn tay vào nhau. Như thể chút sức lực này có thể khóa chặt anh.

Giọng nói của Lâm Kiều rất đặc biệt, vẫn gọi anh bằng một giọng điệu nhẹ nhàng với giọng mũi: "Trịnh Lăng Yến."

Trịnh Lăng Yến không thể cử động, giống như bị giọng nói và ánh mắt của cô khóa chặt, không thể cứu vãn.

Anh ấy chỉ có thể nhìn cô thật sâu.

Lâm Tiếu dường như cảm thấy không thoải mái, đầu khẽ nhúc nhích, nhanh chóng hạ khóe miệng xuống, nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Anh nói trước đây là vì em mà học hút thuốc."

Trịnh Lăng Yến không biết tại sao Lâm Tiếu lại trong hoàn cảnh như này lại đề cập đến vấn đề nhỏ nhặt kia. Nhưng vẫn nhìn chằm chằm cô, bình tĩnh nói: "Ừ."

Lâm Tiếu nhẹ nhàng siết chặt cánh tay, giống như đang cố ý tra tấn anh, hỏi: "Bởi vì nhớ em nhưng lại không thể gặp?"

Trịnh Lãng Yến đáy mắt sâu thẳm kích động, chỉ có thể đáp lại lời của cô: "Ừ."

Môi của Lâm Tiếu đột nhiên cong lên, khẽ cười.

Trịnh Lãng Yến cau mày, cảm thấy chính mình như một tù nhân đang bị cô tra tấn. Chỉ có thể yêu cô ấy, nhưng không bao giờ có được tình yêu của cô ấy, và bị chê cười là si tâm vọng tưởng.

Đôi môi mỏng của anh đã bị ép thành một đường, đang định rút lui với sự uy nghiêm và ý chí cuối cùng thì đôi môi đỏ mọng, phấn nộn trước mặt khẽ mở ra, mang theo hơi thở say mê quyến rũ.

Lâm Tiếu hai mắt sáng ngời nhìn anh, sức lực ôm lấy anh càng tăng lên, cô dùng sức ngẩng đầu lên, đôi môi hồng của cô đột nhiên hôn lên môi của Trịnh Lăng Nham.

Không thành thạo nhưng lại mang theo sự dịu dàng và cưng chiều vô hạn.

Ánh mắt của cô như chỉ có mỗi anh, như đem hết sự dịu dàng của mình phóng thích ra, như một thiên thần dẫn đường, với sự dịu dàng vô hạn.

"Em ở đây rồi"Cô cười dịu dàng "Anh có phải nên cai cai thuốc rồi hay không?"

Nói rồi cô lại dán môi mình lên hôn anh, ngượng ngùng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.

Sự không thành thạo này lại khiến con mãnh thú trong anh như đang kêu gào muốn giải thoát.

Gần như ngay lập tức, cái lồng nhốt nó bị vỡ tan tành.

Mọi suy nghĩ và lý trí không còn nữa, Trịnh Lãng Yến buông lỏng cánh tay đang nắm chặt cổ tay cô, đưa ra sau đỡ lấy gáy cô, mái tóc mát lạnh cùng làn da ấm áp như quyện lại với nhau, kích thích làm lòng người phát điên.

Mang theo sự xâm chiếm điên cuồng, đảo khách thành chủ, môi lưỡi chủ động cuốn lấy nhau công thành đoạt đất, khiến Lâm Tiếu hô hấp ngày càng loạn.

Gương mặt cô đã sớm đỏ rực, làn da ở cổ và ngực vốn trắng nõn nay cũng nổi lên màu hồng nhạt.

Sợ cô quá mệt, Trịnh Lãng Yến nhẹ nhàng xuống phía dưới, lại đặt cô gối trở lại lên chăn bông.

Ý thức của Lâm Tiếu bị anh dẫn dắt, sức lực trong người trong nháy mắt bị rút ra. Cơ thể người đàn ông rời đi trong giây lát, sau đó lại trở nên vô cùng độc đoán. Lâm Tiếu chỉ cảm thấy cả người cô vừa lạnh vừa nóng, hô hấp bị cướp lấy, anh thậm chí không thể nghĩ gì nữa khi đầu gối của mình chen vào giữa hai chân cô để ép cô chặt hơn.

Cánh tay ôm cổ cũng mất đi sức lực, nhẹ nhàng trượt xuống, yếu ớt đè lên vai anh. Mang theo một sự ngoan ngoãn, cam chịu, lại khiến anh muốn ngày càng nhiều hơn.

Tay của Trịnh Lãng Yến đi xuống đặt lên bờ vai mịn màng của cô gái, nhanh chóng chạm vào làn da ngực mỏng gần như trong suốt của cô.

Cơ thể của cô gái như đang nổi trên mặt biển, và cô chỉ có thể dựa vào anh, khẽ rùng mình khi anh chạm vào.

Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nhọc, anh đột ngột mở mắt ra.

Lâm Tiếu thở hổn hển, đầu choáng váng, mở mắt ra, đôi mắt mơ màng của cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Trịnh Lãng Yến chỉ nhìn thoáng qua, người nằm dưới thân anh lúc này chính là người anh tưởng nhớ bấy lâu nay, cơ hồ khiến anh phát điên lên.

Trịnh Lãng Yến thanh âm trầm thấp, nói: "Anh đột nhiên nhớ tới chưa mua cái kia."

Anh chống đỡ cánh tay đứng dậy, tránh đi cảnh tượng vừa làm anh mất lý trí.

Dường như nó đã đoán trước được suy nghĩ của anh.

Cánh tay Lâm Tiếu dùng sức, nắm lấy quần áo trên vai anh, ánh mắt kiên định mạnh mẽ nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng mềm mại: "Không phải anh đã nói qua...... việc khách sạn sẽ chuẩn bị sao."

Nghe như là giận dỗi, càng giống làm nũng, hai người mặt đều đỏ hồng.

Trịnh Lãng Yến gần như ngẩng đầu lên trong tiềm thức nhìn lên chiếc bàn đầu giường ngay trước mắt, có một vài chiếc hộp nhỏ được đặt một cách nghệ thuật ở đó, đủ loại nhãn hiệu, kiểu dáng và mẫu mã.

Mặt anh đen lại.

Không biết Lâm Tiếu lấy can đảm đâu ra, cô đột nhiên giơ tay cầm lấy một cái hộp, hào phóng đưa cho anh: "Đây. "

Trịnh Lãng Yến rũ mắt liếc nhìn cô một cái, cầm lấy.

Lâm Tiếu siết chặt, chiếc hộp có chút biến dạng nhưng cô không chịu buông ra.

... Đây là cho hay không cho?

Người đàn ông dán thân thể lên người cô, Anh muốn giật lại nó, lại sợ làm đau tay cô, nên anh chỉ có thể đối đầu với cô một cách ấu trĩ như kiểu giật kẹo của một đứa trẻ.

Đợi một lát, Trịnh Lãng Yến bình tĩnh nói: "Buông ra."

Lâm Tiếu nhìn biểu tình không kiên nhẫn của anh, cũng dùng giọng cứng rắn đáp lại: "Làm sao vậy? Dùng cái này không làm được sao?"

...... Ánh mắt đơn thuần kia lại cùng anh nói chuyện tế nhị này, Trịnh Lãng Yến thật không biết Lâm Tiếu lấy dung khí ở đâu ra.

Anh có chút đau đầu, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Size nhỏ."