Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 60




Đến buổi tối, minh tinh dưới chướng giải trí Tinh Liên hầu như đều đã đến đông đủ.

Cả người Chu Ngải Lâm đều hưng phấn không nhịn được, liên tục chụp ảnh, cùng chụp ảnh chung với mấy minh tinh mà cô ấy từng quen biết.

Lâm Tiếu đứng ở một bên, khi nào có thể nói thì cô sẽ cố gắng đáp lời, sau đó chăm chú nhớ kỹ tên cùng mặt mũi của đối phương.

Đúng như cô đoán trước, những nữ minh tinh đến trước cửa nhà bọn họ chính là để tranh nhau khoe sắc, trang bị võ trang từ đầu đến chân, ánh sáng chiếu lên lễ phục, tất cả đều là lưng trần, chân đẹp, cùng bộ ngực trắng nõn, như ẩn như hiện.

Nhìn lại bản thân, Lâm Tiếu mặc váy dài có tua ở đai hông, in xuống hai cái ngấn rất dài và nhỏ, thật sự nhìn vô cùng kín đáo mà khách khí.

Lâm Tiếu không mang túi xách, điện thoại cũng không có cách nào mang trên người, nên để cho Tôn Tâm cầm thay.

Vì vậy, đối với việc nửa chừng bị Trịnh Lãng Yến gọi điện tới, chắc chắn sẽ không thoải mái.

Ở phía bên này, Đoạn Nghị Cách có chút gấp gáp, thúc giục Trịnh Lãng Yến: "Anh Yến, anh cứ yên tâm đi. Tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, trong rương đều là tên của chị Lâm, kể cả anh có nhắm mắt rút bừa, thì cả khiêu vũ cùng với giải nhất đều chắc chắn là của chị ấy."

Trịnh Lãng Yến nhíu mày, để điện thoại di động xuống, quay đầu, mang tâm trạng hoài nghi hỏi cậu ta: "Cậu chắc chứ? "

"Chuyện này em nào dám không chắc chắn!!! " Đoạn Nghị Cách nhìn anh cuối cùng cũng chịu thả lỏng, nên vội vàng đi lên giúp anh chỉnh cái ghế phía trước: "Nhanh lên nào, chỉ chờ mỗi anh lên đọc diễn văn mở màn thôi đấy. Dù sao đêm nay anh cũng là nhân vật chính của buổi tiệc, cũng là thọ (*) tinh nữa...."

(*) Thọ tinh: 1 trong bộ tam phúc - lộc - thọ: phúc tinh, lộc tinh, thọ tinh. Thọ tinh ở đây ý chỉ là người tròn tuổi, nhân vật chính trong ngày sinh nhật.

Công ty giải trí truyền hình điện ảnh mở tiệc tối này, thì chỗ tốt lớn nhất chính là có thể hoàn toàn tự cung tự cấp.

Người chủ trì bữa tiệc đều là nghệ nhân của công ty mình, đây cũng là một trong những cơ hội có thể làm mình nổi bật hơn, có thể đạt được thêm nhiều sự chú ý, mọi người cũng được vui vẻ. Trên đài nam nữ chủ trì đem lý lịch của Trịnh Lãng Yến cẩn thận mà giới thiệu một lần, thuận tiện thổi phồng vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, Chu Ngải Lâm nghe được mà mắt đầy sao, kích động, dùng sực lắc lắc cánh tay của Lâm Tiếu.

Từ Y Y ở một bên lắng lặng nghe.

Trong đầu không khỏi nghĩ đến người đàn ông trước kia từng ngẫu nhiên gặp mặt một lần. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cà- vạt nửa mở, hình ảnh anh dựa vào cửa sổ sát đất sa sút tinh thần mà hút thuốc, giống như khắc vào trong tâm trí cô ta, lúc nào cũng khiến cho tim cô ta đập như sấm.

Người đàn ông đẹp đẽ lạnh lùng như vậy, thanh lãnh khiến người ta không thể đến gần, khí chất kiêu ngạo bẩm sinh, khiến cô ta nhất định phải có được.

Cô ta chỉ cần bước ra bước đầu tiên là có thể đụng phải anh.

Từ Y Y tức giận, nắm tay đặt ở trên bàn dài, đập xuống, đột ngột làm chén rượu chấn động, phát ra tiếng leng keng.

Người đại diện tìm tới đây, thấy sắc mặt cô ta không vui, vô thức mà trở lên khẩn trương, xoa xoa đôi bàn tay, nhắc nhở nàng: "Y Y à..., chờ sau khi vòng rút thưởng thứ nhất vừa kết thúc, chính là tiết mục của cô. Cô sẽ lên biểu diễn bài hát mới ra năm nay của mình...!"

Nói rõ hết những thứ này, thấy thái độ Từ Y Y hờ hững lạnh lẽo, người dại diện thở dài, vừa mới chuẩn bị quay người đi, lại bị cô ta gọi lại.

Người đại diện lau đổ mồ hôi, quay đầu lại, ánh mắt Từ Y Y quan sát xung quanh, đột nhiên hỏi: "Ai, cô có biết Lâm Tiếu là ai hay không? Hẳn là người mới của công ty của mới đến đúng không. "

Khi cửa ra vào của yến hội sảnh diễn ra trận oanh động lần thứ nhất, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Ngay cả người chủ trì buổi tiệc cũng không thể có chừng mực mà nóng lên theo, nhìn giữa sân tràn đầy hy vọng, chỉ dẫn mọi người nhìn ra phía cửa.

Ánh đèn lóe sáng, ở cửa ra vào, một bóng người màu đỏ xuất hiện. Sau khi thấy rõ người tới là ai, Lâm Tiếu sửng sốt một chút, lông mày vô thức nhíu lại.

Trì Mễ mặc một bộ váy dài đỏ chót, đánh môi đỏ, mặt lạnh đi qua từ trong đám người, hoàn toàn coi thường tất cả thanh âm cùng ánh mắt xung quanh.

Trên đài người chủ trì buổi tiệc tối xấu hổ dừng lại, bắt đầu dốc sức liều mạng nói hết lời.

Vốn không phải nghệ nhân của Tinh Liên nhưng lại xuất hiện ở nơi đây, hơn nữa bản thân độ thần bí cùng nhiệt độ chủ đề rất cao, thoáng cái đã khiến cho bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.

Chu Ngải Lâm lôi kéo cánh tay của Lâm Tiếu, không hiểu mà nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay không phải là tiệc chào mừng của công ty chúng ta ư? Cô ta đến đây để làm gì."

Lâm Tiếu lắc đầu, ánh mắt nhìn theo Trì Mễ đang tiến đến, ánh mắt đối phương cũng nhìn về phía này, cùng cô đối mặt trong chớp mắt, sau đó thẳng tắp đi về phía bên này.

Thần sắc Chu Ngải Lâm khựng lại, cơ hồ là lập tức ngậm miệng.

Trì Mễ đi đến trước Lâm Tiếu, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lạnh dường như có cả vụn băng.Hai người mặc dù đang cùng làm trong một đoàn làm phim, nhưng số lần nói chuyện với nhau thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật sự chưa tính là quen biết.

Lâm Tiếu hít sâu một hơi, chủ động mở miệng chào hỏi: " Chị Trì Mễ."

Trì Mễ liếc nhìn Lâm Tiếu, bỗng nhiên nghiêng người nhìn về phía sau cô, thanh âm cũng mang theo hàm ý: "Cẩn thận một chút."

Lâm Tiếu vô thức quay đầu lại, liền thấy Từ Y Y đứng phía sau mình, đầu ngón tay cầm một cái đĩa đựng ly rượu đỏ đế cao, thần sắc trên mặt có chút kinh ngạc cùng khó xử.

Thấy cô ta dừng động tác trong tay lại, Trì Mễ thu lại thân thể của mình, lại nói tiếp:

" Nếu như cô dựa người về phía trước thì rượu đều hất lên người của cô ấy."

Lời nói mà không hề che dấu, khiến cho sắc mặt của Từ Y Y trở nên khó coi. Lâm Tiếu sửng sốt một chút, lấy lại thần, có chút cảm kích nhìn về phía Trì Mễ.

Nhưng thần sắc trên mặt cô vẫn lãnh đạm như cũ, nói dứt lời, liền xoay người rời đi.

Chu Ngải Lâm đề phòng nhìn Từ Y Y, kéo Lâm Tiếu bảo vệ phía sau mình, mở miệng nói: " Chị Y Y. "

Sắc mặt Từ Y Y vô cùng khó coi, nắm chặt ly đế cao, nhìn bộ váy màu bột củ sen cùng trang điểm trang nhã của Lâm Tiếu, bỗng nhiên Xùy-- một tiếng, trên mặt biểu lộ sự trào phúng vô cùng.

" Hiện tại Tinh Liên loại người nào cũng có thể vào đây được vậy. Cũng không nhìn lại một chút xem mình là bộ dạng gì, còn muốn dựa vào việc quyến rũ đàn ông để thượng vị. "

Nói xong, cô ta ghét bỏ mà đem ly rượu để xuống thật mạnh ở dãy bàn bên cạnh, lắc mông rời đi.

"Bà mẹ nó, chị thấy không, Tiểu Tiếu, người này chính là đáng ghét như vậy đó. " Chu Ngải Lâm kéo Lâm Tiếu, tức giận nói.

Cửa ra vào lại tưng bừng rối loạn.

Mọi người vừa bị hố một lần, lần này không có lỗ mãng hoan hô theo. Thuận lợi đi qua, dựa vào Đoạn Nghị Cách cùng mấy thư ký và trợ lý chen chúc, bóng người cao lớn của Trịnh Lãng Yến đặc biệt dễ thấy.

Ngọn đèn chiếu xuống, người đàn ông một thân âu phục màu xám thẫm, đặc biệt nổi bật lên sự tự phụ cao ngạo của anh, không dễ đến gần.

Anh hơi nhíu mày lại, một tay đặt ở bên trên cúc áo trên bụng, giống như trong lòng có bực bội không được giải tỏa.

Đám người lập tức hô lên.

Bốn phía camera điên cuồng lóe sáng, tiếng người luân phiên chào hỏi "Tổng giám đốc Trịnh", quá mức nhiệt liệt, khung cảnh phiền nhiễu, đôi mắt người đàn ông rũ xuống, rồi đột nhiên nhăn càng chặt.

Anh bỗng nhiên giương mắt nhìn quanh, liếc nhìn Lâm Tiếu ở trong dám người. Trịnh Lãng Yến rõ ràng hơi sửng sốt một chút, tiếp theo lại có chút yên lòng mà thở ra một hơi dài, lông mày cũng dần dần giãn ra.

Phần đọc diễn văn của tổng giám đốc kết thúc. Giọng nói trầm thấp hơi khàn của người đàn ông vang vọng khắp sảnh yến hội, làm vách tường hội trường dường như có chút rung động, làm cho người ta toàn thân run lên.

Phía dưới là tiếng vỗ tay như sấm.

Chu Ngải Lâm một bên vỗ tay hoan hô, một bên vẻ mặt ám chỉ, cầm cùi chỏ đụng đụng Lâm Tiếu.

Khi Trịnh Lãng Yến nói: "Đêm nay mọi người cứ chơi tận hứng, hết thảy toàn bộ tiền đều là tôi tính tiền"

Sau đó, toàn bộ bầu không khí trong hội trường hoàn toàn bùng nổ. Người chủ trì buổi tiệc tối đi lên tiếp anh, nói một đống lời nói chúc mừng sinh nhật với Trịnh Lãng Yến. Tiếp theo, khi mà khiêu vũ mở màn buổi tiệc tối bắt đầu, khiến cho các khách nữ toàn trường kích động không thôi.

Theo người chủ trì cố ý tăng sự kích động lên, bầu không khí trong hội trường trở nên nhiệt liệt hơn bao giờ hết.

Trịnh Lãng Yến đứng ở một bên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiếu, mấy người phụ nữ xung quanh Lâm Tiếu đều kinh hô không ngớt, không biết tổng giám đốc đang nhìn ai, nhưng đều chờ mong, nghĩ là anh đang nhìn mình.

Chu Ngải Lâm kéo Lâm Tiếu, liên tục chỉ về phía cô, kích động cho Trịnh Lãng Yến nhìn thấy.

Tiểu thư phục vụ ôm rương rút thưởng đi lên, người chủ trì buổi tiệc tối dẫn đầu vỗ tay, lại để cho Trịnh Lãng Yến tự mình bốc thăm chọn bạn nhảy của chính mình.

Người đàn ông gật gật đầu, đi đến trung tâm sân khấu, tay dài vươn hướng rương rút thưởng.

"Chờ một chút! "

Bầu không khí hội trường thoáng lạnh một chút, bởi vì một tiếng hô này, lập tức an tĩnh lại.

Trịnh Lãng Yến ngừng tay, nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Từ Y Y đứng ở vị trí cách Lâm Tiếu một đoạn ngắn, cô ta không biết từ nơi nào lấy được một cái microphone, giơ lên, âm lượng không nhỏ nói: "Tổng giám đốc Trịnh, không biết rương rút thưởng ngài trước đó đã xem qua chưa. Vạn nhất xác suất mỗi người đều không lớn giống nhau, có phải không đủ công bằng hay không đây?"

Lời này vừa ra, toàn trường xôn хао.

Nhân vật nữ chủ trì xấu hổ giơ microphone, nhất thời không biết nói như thế nào.

Người đàn ông tay còn duỗi, dừng ở tại chỗ, nghe vậy ánh mắt híp lại, chậm rãi thu tay lại.

"Xác thực, không đủ công bằng. " Thanh âm của anh trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, thuận theo đứng lên nói với mic phía trước mà đồng thời truyền đến.

Từ Y Y lập tức lộ ra biểu lộ có chút đắc ý, ánh mắt sáng rực mà nhìn về phía người đàn ông trên khán đài.

Người chủ trì buổi tiệc tối nhất thời đoán không ra thái độ của Trịnh Lãng Yến, do dự mà hỏi: "Tổng giám đốc Trịnh, cái này...."

Trịnh Lãng Yến quét ánh mắt tới, nhìn người chủ trì buổi tiệc tối, bên môi mang theo nụ cười như có như không: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, không biết tôi có thể đưa ra một yêu cầu quá đáng hay không - tôi muốn tự mình chọn lựa bạn nhảy của mình. "

Người chủ trì buổi tiệc tối có chút được đối xử tốt mà lo sợ, lập tức bám lấy cái bậc thang này mà leo xuống: "Đương nhiên, mọi người nói có đúng hay không...!"

Bầu không khí vừa bị hạ xuống thoáng chốc nóng lên.

Nguyên một đám phụ nữ mặc lễ phục hoa lệ, chờ đêm nay may mắn phủ xuống, mỗi người đều hưng phấn không thôi, vẫy tay khát vọng hấp dẫn được sự chú ý của Trịnh Lãng Yến.

Toàn trường chỉ có Trì Mễ trong góc lạnh lùng nhìn xem, cùng với Lâm Tiếu giống như người qua đường ở một bên ăn dưa cùng với Chu Ngải Lâm phản ứng như nhau.

Chu Ngải Lâm vỗ vỗ bả vai Lâm Tiếu, ngữ khí bình thường nói: "Ổn ổn, rút thật đúng là không nhất định có thể rút thăm được, nhưng để cho tổng giám đốc lựa chọn, cái này không phải là chắc chắn chọn chị rồi sao. "

Lâm Tiếu nghe được, mặt mày xám lại.

Bên kia Trịnh Lãng Yến vươn tay dài ra, từ sảnh bên trái yến hội chỉ đến chính giữa.

Rơi vào Từ Y Y chỗ đó dừng lại một chút, cô ta lập tức vẻ mặt hưng phấn, cười đắc ý, đầu ngón tay kia do dự một chút lại lập tức dời đi, vững vàng mà chỉ ở bên cạnh cô ta.

Từ Y Y trên mặt thần sắc lập tức trở nên khó coi vô cùng.

Trịnh Lãng Yến ngón tay chỉ hướng Lâm Tiếu, chuyển thành một cái tư thế mời. Bên môi vui vẻ dần mở rộng: " Vị tiểu thư váy hồng bên kia, xin hỏi có thể cùng tôi cùng nhảy một khúc được không?"

Biểu lộ quá mức hấp dẫn người khác, làm cho người ta thất thần.

Lâm Tiếu vừa bị Chu Ngải Lâm "phụ giúp" đẩy lên phía trước một bước, phía trước một nữ sinh tóc ngắn hơi thấp một chút lập tức kích động mà hét lên một tiếng: "Tôi! Tôi tôi tôi! "

Cô ngừng bước chân, chứng kiến lông mày Trịnh Lãng Yến lập tức nhếch lên.

Anh tựa hồ có chút gấp lại vừa uất ức, trực tiếp đưa tay rút ra micro phía trước nói, đối với hướng Lâm Tiếu lên giọng: "Thật xin lỗi, người tôi nói chính là vị tiểu thư tóc dài phía sau lưng cô. Đúng vậy, Tiếu Tiếu, đừng nhìn, chính là cô. "

Thanh âm quá mức bá đạo trộn lẫn thân mật, bên trong sảnh yến hội vô cùng vang vọng, nhìn người đàn ông tĩnh mịch mà ánh mắt giảo hoạt sáng rực nhìn qua cô.

Mọi người an tĩnh không dám một cái chớp mắt, rất nhanh liền triệt để sôi trào lên, hoan hô không ngớt.

Lâm Tiếu chỉ cảm thấy ánh mắt chung quanh đều đang nhìn mình, trên mặt cô, gò má như bị phỏng, được người đẩy lên, mới có thể bước chân lên, hướng đến chỗ anh, ngang nhiên đi lên khán đài.