Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 52




Xe chạy vững vàng trên đường lớn, trong chiếc xe bảo mẫu kiểu dài được mở điều hòa vừa phải, mọi chuyện vừa xảy ra cũng có chút không chân thật.

Hách Vân vẫn luôn ngồi song song với Lâm Tiếu, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Trịnh Lãng Yến. Dáng người cao lớn của Trịnh Lãng Yến có chút gò bó ngồi trên chỗ mình, dọc đường đều không ai nói câu nào.

Anh vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Lâm Tiếu ngồi thẳng người, cô đã gầy hơn lúc trước nhưng vẫn luôn duy trì huấn luyện hình thể, hơn nữa cũng nẩy nở hơn một chút lộ ra vẻ lả lướt tinh tế.

Ánh mắt Trịnh Lãng Yến hơi tối xuống nhìn váy nhỏ màu đen đơn giản bao bọc cơ thể cô, đột nhiên cảm giác lồng ngực rất khó chịu. Tay anh nắm chặt điện thoại, không biết phải đặt mắt vào đâu. Anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi như nhớ ra gì đó, mở khóa vân tay, ngón tay dài bấm thật nhanh trên màn hình.

Lúc tài xế đang lái xe thì nhận được điện thoại của thư ký riêng của Trịnh Lãng Yến, anh ta hơi kinh ngạc "hả" một tiếng, bên kia nhanh chóng chuyên nghiệp hỏi: "Anh có đem tai nghe Bluetooth theo không?"

"Có đem."

"Tốt lắm, một lát anh nhớ nói chuyện cẩn thận tí, đừng để cô Lâm nghe thấy. Bây giờ tôi nói, anh nghe, sau đó làm theo."

Lúc tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, ba người trong xe đều im lặng, anh ta hơi do dự một chút rồi nhanh chóng nhớ tới lời nhắn nhủ khi nãy của thư ký tổng giám đốc, hơi cất cao giọng lên tiếng.

"Trịnh tổng, bây giờ ngài có một cuộc họp khẩn cấp phải về công ty, có lẽ không kịp đưa cô Lâm đến trường học đâu."

Trịnh Lãng Yến trầm mặc, gần như quyết định ngay lập tức: "Đưa cô ấy về trường học trước."

Tài xế nghe thấy giọng nói quyết đoán trầm trầm của anh rồi lập tức nhớ lại lời nhắn nhủ khi nãy của thư ký: "Cho dù chỉ thị ngoài miệng của tổng giám đốc như thế nào thì cũng phải cố gắng đưa bọn họ trở về công ty."

Anh ta cảm thấy khóc không ra nước mắt.

"Nhưng mà lần này rất gấp, nếu bây giờ ngài không về ngay thì..."

Cũng may Lâm Tiếu lên tiếng kịp thời, nếu không có cô thì anh ta thật sự không bịa nổi nữa.

Trong lòng tài xế vẫn còn sợ hãi.

"Không sao đâu, nếu mọi người có việc gấp thì cho tôi xuống giao lộ là được rồi, tôi có thể tự đón xe về."

Trịnh Lãng Yến nhìn cô bằng ánh mắt tổn thương và uất ức, chẳng mấy chốc đôi mắt đen mang theo chút khắc chế nặng nề nhìn tài xế đang lái xe ở phía trước. Anh ta run lên, lập tức động não cất cao giọng, dùng hết kỹ năng diễn xuất trong đời mình.

"Không được đâu cô Lâm, cô không biết xuống chỗ giao lộ rất khó bắt xe, thời tiết còn nóng nữa... Chúng ta vẫn chưa đi được bao xa, bây giờ cô xuống xe rất dễ bị phóng viên chặn lại, hơn nữa cuộc họp của tổng giám đốc thật sự rất gấp..."

Lâm Tiếu trầm mặc một hồi.

Qua mấy giây, Trịnh Lãng Yến có chút thất bại, dường như muốn dốc hết tiền đặt cược vào ván cuối cùng này. Anh vừa chuẩn bị thấp giọng lên tiếng thì Lâm Tiếu chợt cất giọng nói mềm mại dịu dàng."Vậy tới công ty trước đi."

Trịnh Lãng Yến hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức nhìn sang Lâm Tiếu, tay anh vẫn còn căng thẳng nắm chặt, gần như không thể đè nén nổi sự kích động của mình.

Cuối cùng Lâm Tiếu thu hồi ánh mắt từ chỗ tài xế nhìn sang anh: "Em không có chuyện gì gấp, chờ tới công ty rồi nghĩ cách cũng được."

Nghe giọng nói dịu dàng chân thật của cô, Trịnh Lãng Yến mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh khẽ hỏi: "Em định về trường học làm gì vậy?"

Giọng nói của Lâm Tiếu cũng hờ hững, cô không tránh được nhìn thấy kẹp cà vạt trước ngực Trịnh Lãng Yến, so với âu phục đắt đỏ của anh khiến cô cảm thấy có cảm giác hơi lạ lẫm.

"Nghỉ ngơi thôi, không định làm gì cả."

Trịnh Lãng Yến lập tức vội vàng tiếp lời cô: "Trong văn phòng có phòng nghỉ."

Đôi mắt sáng tỏ của Lâm Tiếu nhìn anh, Trịnh Lãng Yến gần như không có chỗ trốn, rầu rĩ nói tiếp: "Em có thể nghỉ ngơi bên đó trước..."

Hách Vân đề phóng giật giật ống tay áo của Lâm Tiếu, dùng ánh mắt nghiêm túc nhắc nhở cô. Cô nàng vừa tính lên tiếng thì điện thoại đúng lúc reo lên.

Hách Vân nghe máy, nói được hai câu lập tức căng thẳng cất cao giọng chất vấn người bên kia vài câu.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiếu sốt ruột hỏi: "Vân Vân, Phiến Tử sao vậy?"

Vẻ mặt Hách Vân hơi bối rối, duỗi cánh tay dài vỗ vào thành ghế của tài xế phía trước: "Tôi muốn xuống xe, cho tôi xuống."

Sau đó cô nàng trả lời cô: "Bệnh viện của bọn họ có người gây chuyện, bất cẩn làm cậu ấy bị thương."

Lâm Tiếu lập tức hơi khẩn trương: "Có nghiêm trọng không?"

Tài xế hơi do dự nhìn Trịnh Lãng Yến, sau khi nhận được cái gật đầu cho phép của anh mới dừng xe lại bên đường.

"Anh ấy nói không nghiêm trọng, nhưng mà mình không an tâm."

Hách Vân mở cửa xe: "Bạn của mình nói sẽ tới đón mình, mình chờ ở đây được rồi."

Cô nàng khom người đi ra ngoài, chống lấy cửa xe, đột nhiên nhớ ra gì đó quay đầu lại: "Tiếu Tiếu, cậu có muốn đi theo mình không? Mình đưa cậu qua kia."

Ánh mắt Trịnh Lãng Yến nặng nề, vô cùng tủi thân nhìn vào gương mặt và ánh mắt hời hợt của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Mau đi xem Phiến Tử trước đi, có gì chúng ta liên lạc qua điện thoại."

Sau khi Hách Vân xuống xe, cửa nhanh chóng khép lại, chỗ sau rộng rãi chỉ còn lại hai người.

Tài xế thở phào một hơi, lau mồ hôi trán nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trịnh Lãng Yến ở phía sau và ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu, trong đầu cũng khó tin mà nhớ lại khi nãy thư ký tổng giám đốc gọi điện thoại riêng cho anh ta, bảo anh ta phối hợp diễn một vở kịch.

Xe lao vùn vụt trên đường, chẳng mấy chốc đã dừng dưới cao ốc Tinh Liên.

Lúc trước Lâm Tiếu cũng tới đây mấy lần vì Đoạn Nghị Cách, không được coi là lạ lẫm cho lắm.

Hai người cùng xuống xe, Lâm Tiếu đi theo bên cạnh Trịnh Lãng Yến vào trong, người ở đại sảnh lầu một đều nhanh chóng tò mò nhìn qua. Ánh mắt ác liệt của Trịnh Lãng Yến liếc qua, đám người lập tức thu hồi tầm mắt làm việc của mình.

Anh dẫn Lâm Tiếu đi tới thang máy chuyên dụng, đám thư ký đúng lúc nghênh đón: "Trịnh tổng."

Trịnh Lãng Yến gật đầu dẫn Lâm Tiếu lên tầng cao nhất, đi vào phòng làm việc của mình.

Cửa đóng lại, mấy người khác đều bị chặn bên ngoài.

Văn phòng của Trịnh Lãng Yến vô cùng rộng rãi và sáng sủa, cửa sổ sát đất lớn như thế, ánh nắng không chút kiêng kỵ chiếu vào. Anh mặc âu phục cao định đứng trong ánh sáng, hòa thành một thể với phong cách ở nơi này.

Lâm Tiếu thấy bóng lưng tháo vát và thẳng tắp của anh đứng trong ánh sáng như bất cứ lúc nào cũng có thể chắn gió che mưa.

Trịnh Lãng Yến nhanh chóng quay lại nhìn cô, dẫn cô vào phòng nghỉ bên cạnh.

Anh quay đầu lại, vừa kéo chốt cửa vừa nhìn cô: "Em nghỉ ngơi trong này đi."

Thấy đôi mắt trong veo của cô đang nhìn mình, Trịnh Lãng Yến hơi nuốt xuống rồi lập tức bổ sung: "Anh đi họp, em đừng đi, anh họp xong sẽ tới... Đưa em về."

Vẻ mặt Trịnh Lãng Yến khẩn trương nhìn Lâm Tiếu, nhấn mạnh khó hiểu: "Trong phòng nghỉ này cái gì cũng có, có chuyện gì thì cứ gọi thư ký Trương. Em chờ anh nhé, không được đi, biết không?"

Lâm Tiếu lẳng lặng nhìn anh, anh không tìm được lý do nào, mơ hồ nói: "Lỡ như gặp phải phóng viên, bọn họ bắt nạt em thì làm sao bây giờ..."

Lâm Tiếu hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh: "Trịnh Lãng Yến, mau đi họp đi."

Đã lâu không được nghe giọng nói dịu dàng của cô gọi tên mình, Trịnh Lãng Yến hơi sửng sốt rồi nghe thấy Lâm Tiếu nói tiếp: "Anh yên tâm, em không đi."

Trịnh Lãng Yến như bị giọng nói của cô mê hoặc, vô tri vô giác ra khỏi văn phòng, vòng sang nhà vệ sinh bên cạnh nhìn chằm chằm chính mình trong gương, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại. Bản thân trong gương mặc vest phẳng phiu, cà vạt bị nới lỏng một chút, lồng ngực bất giác rung động kịch liệt như biết mình đang đập vì ai.

Trịnh Lãng Yến chợt mở vòi nước lạnh, nhanh chóng tát nước vào mặt mình. Cách giọt nước nhìn chính mình trong gương, ánh mắt trấn tĩnh, hô hấp và lồng ngực lại phả ra sự khô nóng nặng nề.

Anh giơ tay đập mạnh xuống bồn rửa mặt, sau đó giật hết cà vạt ra như để hả giận.

Trịnh Lãng Yến quay người lại đứng dựa vào vách tường, nhắm mắt ngửa đầu thở mạnh hai cái, tức giận lập tức dâng lên trong lòng. Anh không nên nói mình phải mở cuộc họp quỷ quái gì đó rồi ở lại văn phòng, Lâm Tiếu có đuổi thì anh cũng không đi, như vậy có lẽ sẽ luôn được nhìn thấy cô. Hay là bây giờ anh trở về nói cho Lâm Tiếu là cuộc họp đột nhiên bị hủy bỏ?

Một khi có suy nghĩ này thì nó bắt đầu sinh trưởng không chút kiêng kỵ gì.

Trịnh Lãng Yến đứng thẳng dậy, mở mắt ra, khóe môi vừa cong lên thì điện thoại trong túi chợt reo lên.

Anh hơi sửng sốt nghe máy.

"Trịnh tổng, Lưu Viễn ở dưới lầu nói là muốn gặp ngài."

Sắc mặt Trịnh Lãng Yến nhanh chóng khôi phục lại như thường, khí thế quanh người vừa lạnh lùng vừa xa cách.

Anh cầm cái kẹp cà vạt nho nhỏ trên cái cà vạt kia, tùy tiện hỏi: "Lưu Viễn nào?"

"Là đạo diễn Lưu Viễn gần đây chuẩn bị quay bộ Mười hai năm Nam Kinh, ông ta nói ngài vừa mới gặp ông ta, Đoạn tổng cũng ở đó."

Đôi chân dài của Trịnh Lãng Yến dừng bước lại, nghĩ tới cái tên làm Lâm Tiếu khó chịu kia, ánh mắt anh lập tức lạnh lẽo đến cực điểm.

"Bảo ông ta tới phòng tiếp khách số hai."

"Vâng ạ."

...

Trong phòng tiếp khách lớn như vậy, Đoạn Nghị Cách bình thản ngồi một bên, chân dài tùy ý gác lên cái bàn trước mặt, trên mặt nở nụ cười mỉa mai nhìn người đàn ông vừa mới kiêu ngạo khi nãy.

"Sao hả? Khi nãy còn rất ngang cơ mà? Cua đổi tuyến đường rồi à?"

Lưu Viễn lập tức xấu hổ cười cười tới gần: "Không phải mà Đoạn tổng, cái này chỉ là hiểu lẩm, hiểu lầm thôi..."

"Này này, tránh xa ra tí đi, tôi dị ứng cua đó."

Đoạn Nghị Cách chán ghét nhíu mày, nụ cười bên môi càng thêm giễu cợt: "Hiểu lầm hả? Vậy ý của ông là nhân vật mà chị Lâm của chúng tôi vất vả casting thành công bị đẩy tới mười tám tuyến, ông còn sỉ nhục trước mặt chị ấy, nói chị ấy không có hậu đài. Mẹ kiếp, nếu cái này mà là hiểu lầm thì hiểu lầm này cũng lớn quá rồi đó."

Sắc mặt Lưu Viễn lập tức trở nên xấu hổ.

Ông ta vội vàng giải thích với Đoạn Nghị Cách: "Không phải đâu Đoạn tổng, ngài cũng biết quyền cao một bậc đã đè chết người, tôi làm nghệ thuật, nhiều khi bản thân cũng không tự làm chủ được chứ thật ra cá nhân tôi rất tán thưởng Lâm Tiếu."

"Thôi thôi ông dẹp đi dùm cái, làm nghệ thuật cũng được lên giường với nhiều nữ minh tinh trẻ luôn nhỉ? Mẹ kiếp, hành vi nghệ thuật của ông là đây hả?"

Lưu Viễn bị cậu ta nói thẳng không chút lưu tình, gương mặt cũng đỏ lên, nhưng vì để sự nghiệp của mình không bị giày vò nên đành phải ra vẻ đáng thương.

"Không phải đâu Đoạn tổng, không phải là do tôi cũng không biết Lâm Tiếu là người của ngài ư? Nếu tôi mà biết thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám động vào cô ấy."

Đoạn Nghị Cách thoáng chốc bật cười, cậu ta nhìn thấy bóng người thoáng qua ở cửa rồi dựa vào phía sau như đang xem kịch: "Thôi ngưng đi, lời này của ông cũng coi trọng tôi quá rồi đó, nếu là người của tôi thì hoàn toàn không cần phải tốn công tốn sức thế này. Nhưng mà ông động vào người trong lòng của anh Yến nhà chúng tôi, bản thân ông sống hay chết thì cứ mặc cho số trời đi."

Một giây sau, cửa phòng tiếp khách đột nhiên bị đẩy ra, sắc mặt người đàn ông âm trầm, thân hình cao lớn thẳng tắp, mặc dù cà vạt đã được đổi cái mới nhưng vẫn tỉ mỉ kẹp cái kẹp cà vạt cũ kia.