Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 4




Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Tiếng hô này của Trịnh Lãng Yến vừa cất lên, trong nháy mắt phòng học liền yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng áo ma sát với nhau.

Chân Chử Cương run lên, môi cũng run, nhỏ giọng hỏi Đoạn Nghị Cách bên cạnh: "Lão Đoạn, anh sờ em thử xem, có phải em lạnh lắm không?"

Sắc mặt của Đoạn Nghị Cách cũng không tốt hơn chút nào, căn bản không có tâm tình nói đùa với hắn: "Cút! Dụng cụ lần này của cậu không có hỏng nhưng lão tử đã sắp hỏng rồi!"

Ánh mắt Trịnh Lãng Yến quét một vòng qua đám nam sinh đang tụ tập ở đây, không chờ cậu mở miệng, Đoạn Nghị Cách đã chủ động lên tiếng.

"Anh, bọn em chỉ..."

Áo sơ mi của Trịnh Lãng Yến ướt đẫm, có một phần dán vào trên người cậu, mơ hồ hiện ra đường nét cơ bắp căng đầy của nam sinh. Cậu vươn tay, bực bội kéo lỏng cà vạt, chân dài bước tới.

Đám người sợ hãi lui lại nửa bước, tiếp đó, Chử Cương đột nhiên nhớ tới gì đó, tay duỗi ra phía trước, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ hô lên: "Anh, đừng!"

Nhưng mà chậm rồi.

Chân của Trịnh Lãng Yến rất dài, lúc này lại còn đang tức giận, một cước đạp xuống lại cảm giác được giày da ẩm ướt chuẩn xác đạp lên mấy sợi giây nhỏ nằm ngang.

Trong không khí có gì đó cấp tốc bay qua, vèo một tiếng, đám người hút một ngụm khí lạnh.

Ngay cả Lâm Tiếu cũng xiết chặt hai tay trước ngực, khẩn trương đến mức hô hấp trong nháy mắt đều bị chặn ở ngực. Cô mở to mắt, nhìn nước chảy xuống một bên mặt của Trịnh Lãng Yến cùng với đáy mắt đen không thấy đáy của cậu.

Sợi dây trên trần nhà treo một cái ly giấy đựng đầy bơ bên trong, cái ly giấy kia bỗng nhiên đổ xuống khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Lãng Yến.

Thời gian trong nháy mắt như bị dừng lại, Trịnh Lãng Yến chợt đưa tay, chuẩn xác tiếp được cái ly giấy kia, nắm trong lòng bàn tay.

Thời gian như khởi động lại, một đám nam sinh trở về từ cõi chết, trong lòng sợ hãi thở phào một hơi, phát hiện sau lưng mình đều là mồ hôi lạnh. Ngay cả Lâm Tiếu cũng khó có được một chút thoải mái thở ra một hơi, trong buổi chiều khô nóng này, cô lại cảm nhận được một chút hàn ý.

Rất nhanh lại lần nữa kéo căng, bởi vì lúc này vẻ mặt của Trịnh Lãng Yến thật sự rất đáng sợ.

Ngón tay thon dài của cậu dùng lực, hung hăng bóp chặt ly giấy, cái ly bị đè bẹp, bơ bên trong bị ép ra ngoài.

Đoạn Nghị Cách hoảng sợ nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cổ mình như bị xiết chặt.

Cơ mặt của Trịnh Lãng Yến kéo căng, vừa phát lực, giây tiếp theo đã ném ly giấy xuống mặt đất.

Ánh mắt sắc bén nhìn qua, nam sinh đối diện sợ hãi cùng lui về sau nửa bước. Cơ mặt của Đoạn Nghị Cách khó khăn nâng lên, cười như muốn khóc.

"Anh Yến, sai..."

Cậu ta nhìn Trịnh Lãng Yến, theo bản năng lui về phía sau: "Bọn em không, không phải là nhằm vào anh."

Bước chân của Trịnh Lãng Yến ngừng lại, trên tay của cậu dính bơ, có chút cách xa thân thể, nhìn có chút giống với tư thế tấn công.

Nghe vậy, cậu đột nhiên bật cười, đầu cũng hơi nghiêng một chút. Đoạn Nghị Cách không đoán được tâm tình của cậu, bắt chước cười mỉa theo.

"Ha ha, anh Yến..."

Một giây sau, nam sinh bỗng nhiên ngưng cười, trên mặt thoáng cái đã lạnh như băng, trong mắt còn lóe lên hàn quang. Thanh âm trầm thấp thanh lãnh ban đầu bỗng cất cao hơn một chút.

"Mẹ nó, mấy người thật có bản lĩnh!"

Ngay cả Đoạn Nghị Cách đang cười mỉa cũng không có chút phòng bị nào, bị một tiếng này dọa sợ đến mức toàn thân run lên, ngây ngẩn cả người.

Trịnh Lãng Yến mặt lạnh, vừa mới chuẩn bị cất bước, sau lưng lại truyền đến thanh âm mềm mại, gấp rút.

"Trịnh Lãng Yến!"

Ánh mắt trong phòng học hướng về phía chủ nhân của âm thanh này.

Trịnh Lãng Yến dừng lại, quay người nhìn qua. Ở bên kia, Đoạn Nghị Cách đứng sau lưng nhíu mày, lầm bầm một câu.

"Trời, không muốn sống nữa à."

Lâm Tiếu bị mấy người này nhìn có chút không chống đỡ được, cô nhẹ giọng nói: "Cậu... Không được nói lời thô tục."

Đám người sửng sốt hai giây, tiếp đó vô cùng ăn ý cùng nhau lui về phía sau một bước dài, áp mặt vào tường.

Chử Cương một tay bụm mặt, từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt tuyệt vọng: "Trời trời trời, có phải đầu óc cô ta có bệnh không vậy."

Trịnh Lãng Yến dừng một chút, liên hệ trước sau, hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Còn chưa trả lời Lâm Tiếu, cậu đã quay đầu lại. Ngừng một chút, hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên, cậu vẫy vẫy tay.

Đoạn Nghị Cách lặng yên một chút, giơ ngón tay lên chỉ vào mặt mình, khóc không ra nước mắt: "...Anh, gọi em?"

Trịnh Lãng Yến không nhúc nhích, Đoạn Nghị Cách cẩn thận từng li từng tí bước tới, có ý muốn thương lượng.

"Anh Yến, chúng ta có thể đừng đánh mặt không..."

Trịnh Lãng Yến bỗng nhiên giơ tay, trong lòng Đoạn Nghị Cách tràn đầy tuyệt vọng, cũng không hề tránh, gắt gao nhắm nghiền hai mắt.

Một giây sau, một bàn tay bỗng nhiên đập vào vai cậu ta. Cậu ta chấn động một cái, không kịp phản ứng mà mở to mắt.

Gương mặt tuấn tú của Trịnh Lãng Yến gần trong gang tấc, ngữ khí đột nhiên bình thản hỏi.

"Nghe nói, đường chạy phía sau tầng Cầu thị là của nhà cậu quyên góp xây dựng à?"

Đoạn Nghị Cách còn chưa kịp phản ứng, trố mắt nhìn: "Anh, đúng..."

Giọng điệu của Trịnh Lãng Yến vẫn nhàn nhạt như cũ, cảm giác ẩm ướt sát lại gần thêm, trong tay cũng âm thầm dùng lực.

"Vừa mới xây nên cấn chân à? Hay là cậu đi ép một chút đi?"

Chỉ một câu, Đoạn Nghị Cách lập tức hiểu được. Trong ánh mắt cậu ta hiện lên ánh sáng, mang theo sự kích động vì được đại xá.

"Ôi, được! Anh, anh nói chạy bao nhiêu vòng!"

Trịnh Lãng Yến không có đáp lời, khóe môi giương lên, lực đạo trong tay âm thầm tăng lên, thấy một đám nam sinh phía sau đều nhăn răng.

Đoạn Nghị Cách thống khổ kêu một tiếng, lập tức ngừng lại, cười hỏi thăm: "Mười vòng?"

"Ừm?"

Đoạn Nghị Cách khóc không ra nước mắt: "Hai, hai mươi?"

Trịnh Lãng Yến cũng không có phản ứng, lực đạo trong tay cũng không giảm.

Đoạn Nghị Cách nhịn một chút, vang dội hô lên: "Anh Yến, em đột nhiên nhớ tới tháng sau có đại hội thể dục thể thao, em định chạy đến trưa để rèn luyện mình một chút!"

Nơm nớp lo sợ một chút, Trịnh Lãng Yến mới từ trong hơi thở "ừ" một tiếng, chậm rãi buông lỏng tay.

Đoạn Nghị Cách vừa dãn bả vai vừa vòng qua cậu, lúc chạy ra ngoài phòng học, liếc nhìn Lâm Tiếu một cái.

Trịnh Lãng Yến ngừng một giây, ánh mắt lại chuyển đến những người còn lại, Chử Cương đứng đầu nơm nớp lo sợ bước về phía trước.

"Anh, anh Yến."

"Nhà các cậu quyên góp cái gì? Tôi quên mất rồi."

Nghe nói như thế, cả người Chử Cương run lên, càng muốn khóc hơn: "Tòa thí nghiệm..."

Trịnh Lãng Yến nghe vậy có chút nghiêng đầu như đang nghiêm túc nghĩ đến công dụng của tòa thí nghiệm.

Trong lòng Chử Cương thầm kêu không ổn. Trời, sẽ không phải bắt hắn đến tầng cao nhất nhảy xuống chứ...

Hắn phản ứng rất nhanh: "Anh Yến, em cảm thấy đại hội thể dục thể thao không thể không có một phần lực của em, em cũng cùng đi ép đường chạy mới một chút?"

Nói xong câu đó, hắn thấp thỏm nhìn người đối diện, Trịnh Lãng Yến suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."

Không chờ cậu đổi ý, Chử Cương lập tức chạy ra bên ngoài, đám người phía sau cũng kịp phản ứng, ào ào chạy theo.

Lâm Tiếu có chút trố mắt nhìn đám con trai nhảy ra ngoài như cá, có chút chưa hoàn hồn lại.

Thẩm Hàm Thanh chạy ở sau cùng nhìn cô gái ngây ngốc này, tốt bụng kéo cô một cái.

"Đi thôi!"

Lâm Tiếu chưa kịp phản ứng, bị kéo nên lảo đảo một chút.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân mãnh liệt, rất nhanh, một bên cổ tay của Lâm Tiếu đã bị tay ẩm ướt của Trịnh Lãng Yến bắt được.

Thẩm Hàm Thanh cảm nhận được lực cản, vừa quay đầu lại liền bị dọa sợ đến mức run một cái: "Anh Yến..."

Ánh mắt như đao của Trịnh Lãng Yến rơi trên mặt cậu ta, trước khi cậu mở miệng thì Lâm Tiếu đã lên tiếng, gấp rút nói.

"Cậu nhanh đi thay quần áo đi."

Trịnh Lãng Yến yên lặng nhìn Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu không đoán được cảm xúc hiện tại của cậu, bổ sung thêm một câu: "Để như vậy... sẽ bị cảm."

Cậu như nghe không hiểu, hỏi ngược lại: "Cậu nói cái gì?"

Lâm Tiếu nhỏ giọng lặp lại: "Sẽ bị cảm..."

Trịnh Lãng Yến bỗng bật cười, nói.

"Cậu nói đúng."

Sau đó cậu bá đạo kéo Lâm Tiếu đi xuống lầu dưới.

Thẩm Hàm Thanh đứng phía sau vẻ mặt như gặp quỷ, trong nháy mắt Trịnh Lãng Yến quay lại, cậu ta nhanh chóng thu hồi thần sắc.

Trịnh Lãng Yến nửa đầu quay lại, nước lạnh xẹt qua lông mày và mi mắt, lạnh mặt chỉ chỉ phòng học: "Thu dọn."

Thẩm Hàm Thanh sửng sốt một giây, lập tức kịp phản ứng: "Vâng!"

Lâm Tiếu bị kéo đến trên bậc thang mới phản ứng được, cô vùng vẫy một hồi: "Bảo cậu đi thay quần áo, tôi không có việc gì cả."

Trịnh Lãng Yến dừng bước, xoay người lại, chậm rãi buông lỏng tay. Cậu quét mắt một vòng, bỗng nhiên đưa tay chỉ chỉ vào bả vai cô: "Chỗ này, văng trúng."

Không đợi Lâm Tiếu cúi đầu nhìn kỹ, cổ tay lại bị bắt lại, nam sinh lôi kéo cô, vững vàng đi xuống dưới lầu.

Tiết học đầu tiên buổi chiều là tiết của chủ nhiệm lớp.

Trần Anh bước vào phòng học, âm thanh đùa giỡn bên trong lập tức dừng lại.

Bà ngẩng đầu liếc nhìn một vòng, nhìn thấy phạm vi xung quanh Trịnh Lãng Yến trống rỗng một vòng, liền hỏi: "Mấy người kia đâu?"

Thẩm Hàm Thanh đang quan sát, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến, nghĩ mãi cũng không ra, nghe vậy cậu ta thuận miệng đáp.

"Lão sư, mấy người bọn họ nói muốn làm ban chúng ta vẻ vang trong đại hội thể dục thể thao tháng sau nên đã đi huấn luyện rồi."

Trần Anh nhíu mày,cảm thấy kinh ngạc.

Bà sửa sang lại tài liệu, vẫy tay với Lâm Tiếu.

"Từ hôm nay trở đi, lớp chúng ta có một bạn học mới. Lâm Tiếu, em đến giới thiệu với mọi người đi."

Lâm Tiếu nghe thấy liền đứng lên, xung quanh cơ hồ đều trống rỗng, hình ảnh có chút buồn cười, cô có chút xấu hổ.

"Chào mọi người, mình là Lâm Tiếu, đến từ Diệc Thành. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Sau khi nói ra mấy câu này, trong không khí yên tĩnh, cô cắn môi đứng lại chỗ.

Phía bên trái đột nhiên truyền đến vài tiếng vỗ tay. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Trịnh Lãng Yến đang dựa vào cái ghế của mình, đắm chìm trong ánh nắng, bộ dạng khí định thần nhàn, câu môi vỗ tay từng cái.

Người cả lớp đều kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thẩm Hàm Thanh là người kịp phản ứng đầu tiên, nhanh chóng vỗ tay theo. Những người ngồi phía trước quay trở về, bốn phía phòng học rốt cục cũng dần dần vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Trần Anh hơi kinh ngạc ngẩng đầu dò xét một vòng.

Qua mấy giây, bà chỉ vào một cái ghế trống gần cửa sổ: "Lâm Tiếu, tiết học bắt đầu rồi, em ngồi cạnh Từ Hi đi."

Trịnh Lãng Yến nhìn xuống vị trí cách mình mấy hàng, bất mãn "chậc" một tiếng, nằm ở mép bàn, nhắm mắt lại. Mấy giây sau lại quay lại, nhìn về bóng lưng mảnh khảnh của Lâm Tiếu ở phía trước.

-

Buổi tối, đúng giờ Khổng Kỳ tới đón Lâm Tiếu.

Đây là lần đầu tiên cô tới biệt thự Khổng gia. Khổng Kỳ đi phía trước dẫn đường cho cô, xa xa đã thấy Lâm Tri Ngộ chờ ở cổng.

Tóc của bà kẹp lại, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.

"Tiếu Tiếu về rồi. Cảm giác thế nào?"

Lâm Tri Ngộ vừa hỏi vừa nhận cặp sách của Lâm Tiếu.

"Rất tốt."

Lâm Tiếu đáp lời, vào cửa đổi giày. Vừa ngẩng đầu liền thấy Khổng Thượng Tân cầm báo chí đi tới phòng khách. Cô khẩn trương nhéo tay một cái, khéo léo gọi.

"Chú Khổng."

"Ừm."

Tiếng của nam nhân nhàn nhạt, cũng không có nhìn cô: "Vào ăn cơm đi."

Trên bàn cơm.

Người một nhà im lặng không nói gì, ngẫu nhiên vang lên thanh âm va chạm của thìa sứ và bát sứ, có vẻ hơi không đủ trang trọng, Lâm Tiếu càng thả nhẹ động tác, trong lòng có một tia nặng nề không nói ra được.

"Đã gặp chủ nhiệm lớp rồi à?"

Nghe thấy thanh âm của Khổng Thượng Tân, Lâm Tiếu lập tức buông thìa xuống, ngẩng đầu: "Dạ."

"Trước đó cô ấy có gọi điện hỏi tình hình, quyết định học văn hay học lý?"

Khổng Thượng Tân đã quen làm lãnh đạo, lúc nói chuyện luôn tự mang theo một loại uy nghiêm.

Lâm Tiếu cắn môi dưới, ăn ngay nói thật: "Con muốn học biểu diễn, vào nghệ thuật."

Khổng Thượng Tân vẫn luôn cúi đầu, ngẫu nhiên ăn một miếng cơm, nửa ngày cũng không có phản ứng.

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trọng.

Khổng Kỳ hơi kinh ngạc nhìn cô, khóe môi vẫn mang theo ý cười ôn hòa như cũ: "Thật không nghĩ tới, em thích biểu diễn?"

Lâm Tiếu do dự một chút, khẽ gật đầu một cái.

Lại qua một lúc.

Thanh âm uy nghiêm của Khổng Thượng Tân lần nữa truyền đến: "Ta nghe nói thành tích của con không tệ, việc này chính con quyết định đi."

Không đợi Lâm Tiếu tiếp lời, ông lại bồi thêm một câu: "Chỉ là lão gia tử không quá thích những thứ đó."

Lâm Tiếu biết "lão gia tử" mà Khổng Thượng Tân nói là ai, đó là cha của Khổng Thượng Tân, ông nội của Khổng Kỳ, cũng là người thực tại cầm quyền Khổng gia nhiều năm.

Lúc trước Lâm Tri Ngộ lấy chồng còn muốn dẫn theo Lâm Tiếu đã gặp chút khó khăn trắc trở ở chỗ ông ấy.

Lâm Tiếu cúi đầu, thanh âm cực nhỏ: "Vâng, con biết rồi."

"Thượng Tân."

Lâm Tri Ngộ ngồi bên cạnh gọi một tiếng.

"Khó có được thứ Lâm Tiếu thích thì cứ theo con bé đi, đứa nhỏ này tự có chừng mực."

-

Chuẩn bị bài tập ngày mai.

Lâm Tiếu tắm rửa xong, cỗ khô nóng trong lòng vẫn không hề tán đi.

Cô bước hai bước, kéo màn cửa ra, vừa vặn có thể nhìn thấy mặt trăng cong cong treo trên bầu trời đêm u lam.

Không biết vì sao cô lại nhớ tới cảnh tượng lúc chiều Trịnh Lãng Yến lôi kéo cô vào phòng thay quần áo.

Cô lắc đầu, quét mắt nhìn vỏ sò lớn nhỏ đặt tán loạn trên bàn.

Lâm Tiếu có chút đau đầu nằm lỳ trên giường, cô đưa tay cầm điện thoại, giao diện dừng lại ở một tin nhắn nào đó vào nửa năm trước.

Người kia vẫn không có hồi âm cho cô. Cô có chút bực bội ném di động sang một bên, chôn đầu trong gối, mùi thơm xa lạ thúc giục cô thanh tỉnh.

Cô nhắm mắt lại, một chút thanh âm xa xưa trong nháy mắt xông vào trong tâm trí cô.

Không biết qua bao lâu, điện thoại bên cạnh rung lên, cô quay đầu, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là một dãy số xa lạ.

Lâm Tiếu mở ra, hai chữ ngắn gọn đập vào trong mắt.

"Ngủ chưa?"

***

Một số sơ xuất nhỏ nên up thiếu phần cuối của chương, thảo nào tự dưng chương này ít chữ hơn hẳn những chương khác =)) ôi.