Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 31




Edit by Tử Hàm & Beta by Nhi



Trong nhà có mở điều hòa, mỗi phòng đều cực kỳ ấm áp, ngăn cách khí lạnh bên ngoài

Lâm Tiếu gọi điện thoại cho Lâm Tri Ngộ, đầu bên kia vẫn không có ai bắt máy.

Gửi cho bà một cái tin nhắn rồi cô cất cặp rồi đi tắm.

Sau khi tắm rửa gội đầu xong, Lâm Tri Ngộ vẫn chưa có trả lời gì.

Lâm Tiếu liền lấy bài tập của mình đặt lên bàn ngoài phòng khách. Cô nhìn di động, phía trên có tin nhắn chưa đọc, cô mở ra mới phát hiện là của Trịnh Lãng Yến gửi tới.

Đang làm gì đấy?

Lâm Tiếu ngẩn ra một chút, trả lời cậu: Làm bài tập, cậu đã về đến nhà chưa?

Một giây sau, đầu bên kia trả lời: Về rồi.

Sau đó ngay lập tức Trịnh Lãng Yến lại hỏi: Có nhớ tôi không?

Lâm Tiếu ngây ra, gương mặt đỏ ửng khi ra khỏi nhà tắm đã hạ nhiệt bây giờ lại có dấu hiệu nóng trở lại, ngay cả hô hấp cũng nóng bỏng, cô nâng mặt, cắn môi dưới nghiêm túc đánh chữ: Trịnh Lãng Yến, cậu...

Còn chưa có viết xong, bên kia giống như ép sát từng bước mà gửi tin nhắn mới.

Tôi nhớ cậu.

Bàn tay đang đánh chữ của Lâm Tiếu dừng lại, nhìn ba chữ trên màn hình, ngực phập phồng dồn dập một chút, bên trong đã nóng đến không thể kìm chế.

Cô còn chưa có hành động gì, màn hình di động lại sáng lên.

Trịnh Lãng Yến trực tiếp gọi điện thoại tới.

Phòng khách trống trãi yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng dương cầm uyển chuyển, ở trong màn đêm tĩnh lặng làm cô giật mình. Thật lâu mới hoàn hồn lại, Lâm Tiếu ấn nghe.

"Alo."

"Ừm......"

Thanh âm Trịnh Lãng Yến ép đến rất nhỏ, mang theo trầm thấp sung sướng, cách điện thoại, càng thêm có cảm giác xuyên thấu, mang theo từ tính làm người khác phải rung động.

"Đang làm gì thế?"

"Làm bài tập......"

Lúc nãy cậu đã hỏi rồi mà.

"Ừm." Trịnh Lãng Yến im lặng một chút, mới hỏi: "Có ai bên cạnh không?"

Lâm Tiếu bất ngờ, lắc đầu, sau đó mới nhận ra được cậu sẽ không nhìn thấy, cô trả lời: "Không có ai ở nhà cả, không biết đã đi đâu hết rồi."

"Trùng hợp vậy." Trịnh Lãng Yến nói thầm một tiếng: "Ba mẹ tôi cũng không có nhà."

Lâm Tiếu ngẩn người, trong lòng có chút lo lắng nảy lên.

"Có lẽ là đi tham gia yến tiệc gì đó mất rồi." Trịnh Lãng Yến tập mãi thành thói quen mà nói: "Cửa lớn với cửa sổ cậu đóng hết chưa?"

"Ừm, đóng rồi." Lâm Tiếu hít cái mũi, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

"Ở một mình có sợ không? Có muốn tôi qua đó với cậu không?" Trịnh Lãng Yến nói vô cùng nghiêm túc.

Lâm Tiếu ngẩn người, gương mặt càng nóng, lập tức cự tuyệt: "Không cần...... Bọn họ chắc là sắp về rồi, hơn nữa ở đây trị an rất tốt."

Ngữ khí của Trịnh Lãng Yến rất nghiêm túc không giống nói giỡn, hai người ở chung trong một căn phòng sau khi đã xác định quan hệ, chỉ suy nghĩ thôi cũng làm người thật thẹn thùng.

Trịnh Lãng Yến bị cự tuyệt, cánh tay đang từng chút từng chút vuốt ve vỏ sò ngừng lại, tiếp đó là một đợt trầm mặc.

Cậu chậm rãi đứng dậy, nửa thân trên cường trán hữu lực của thiếu niên phơi bày ra ngoài, chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông.

Ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm của vườn hoa thật lớn. Tóc của Trịnh Lãng Yến vẫn chưa được lau khô, tích thành một giọt thật nước lớn rồi rơi xuống, men theo sườn eo tiến vào khăn tắm, sau đó biến mất.

Trịnh Lãng Yến nghe hơi thở dồn dập của Lâm Tiếu ở phía bên kia điện thoại, chỉ cảm thấy cơ thể vừa mới tắm xong lại khô nóng trong nháy mắt.

Cậu nặng nề thở ra một hơi, đầu ngón tay chạm vào màn sương đã đọng lại trên cửa sổ thủy tinh, từng nét vẽ mềm nhẹ, thanh âm trầm thấp mang theo sự xúc động không nói nên lời: "Lâm Tiếu, cậu còn thiếu tôi một lần."

Lâm Tiếu ngây người, những ký ức lúc trên xe vất vả lắm mới quên được, bây giờ được cậu nhắc nhở, cô đột nhiên nhớ tới ánh mắt thâm trầm mang theo chút chờ mong của thiếu niên.

Biết rõ cậu không thấy được biểu tình của mình nhưng Lâm Tiếu vẫn ôm gối che khuất miệng cùng nửa khuôn mặt, không có trả lời.

Trịnh Lãng Yến giống như đã biết trước, cũng không có ép cô. Trong đầu cậu không ngừng nghĩ đến bộ dáng thẹn thùng bây giờ của cô là như thế nào, đôi mắt cũng nổi lên sương mù, càng thêm thâm trầm.

Một lúc sau ánh mắt mới thanh tĩnh lại, cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chữ "Lâm" dưới đầu ngón tay, hầu kết nhúc nhích một chút, môi mỏng tiến gần về phía microphone: "Lần sau, không được chạy trốn nữa."

Thanh âm cố ý đè thấp giống như ở gần bên tai, cả người Lâm Tiếu run rẩy một chút, sau đó ngay lập tức ném điện thoại như là ném củ khoai lang nóng lên sô pha, mặt cô rúc vào trong gối ngủ.

Cậu sao lại có thể...... Nói được mấy lời này......

Đầu ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ gắt gao cào gối ôm, không tiếng động phát tiết trong chốc lát mới ngẩng đầu lên.

Cô đỏ mặt, trong ánh mắt mang theo hơi nước, thật cẩn thận mà thò người ra lấy di động.

Đầu bên kia còn chưa cúp, di động mới vừa dán đến bên tai, lại nhanh chóng nghe được thanh âm trầm thấp của thiếu niên: "Thẹn thùng đủ rồi?"

Lâm Tiếu hơi hơi nhíu mày, có chút ảo não vì bị đoán trúng tim đen. Cô ngẩng đầu che lại miệng và mũi, rầu rĩ phủ nhận: "Mình không có......"

Bên kia vang lên tiếng cười khẽ, có thể hiểu được lời này có hàm ý khác. Lâm Tiếu tức khắc chán nản mà đem mặt chôn vào gối.

Trịnh Lãng Yến nghe thanh âm sột soạt bên kia, lập tức có thể suy đoán được một số động tác nhỏ thẹn thùng của thiếu nữ. Cậu liếm môi đã khát khô, thanh âm trầm thấp đến kỳ cục, chắc chắn nói: "Hôm nay cậu làm nũng với tôi."

Lâm Tiếu đỏ mặt, thẹn thùng đến không thể nghe tiếp, chỉ biết quẫn bách phủ nhận: "Mình không có mà......"

Trịnh Lãng Yến không tin lời nói của cô, có chút âu yếm mà vuốt ve con chữ đã sắp bị hủy do hơi nước ngưng kết trên tấm kính, dưới tay lạnh lẽo không bằng một phần so với sự nóng ấm mà cô mang lại: "Về sau nếu muốn cự tuyệt, tốt nhất cậu không cần làm nũng nữa đâu."

Gương mặt đang chôn sâu vào gối của Lâm Tiếu cứng đờ, ngay sau đó cô nghe được tiếng nuốt nước bọt của Trịnh Lãng Yến: "Như vậy tôi càng không chịu nổi."

Thanh âm trầm thấp từ tính câu dẫn người khác.

Lâm Tiếu thành công bị chọc đến nóng bừng, khuôn mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, giọng nói mềm nhẹ giống như năn nỉ: "Trịnh Lãng Yến, cậu mau làm bài tập đi......"

Bên kia trầm mặc một chút, như là bắt được cái đuôi nhỏ của cô, thật tự nhiên mà nói: "Cậu nhìn đi, lại tới nữa."

Lâm Tiếu gắt gao cắn môi dưới, không dám nói thêm câu nào nữa, cô thật sự rất muốn ném điện thoại ra ngoài liền luôn.

Đầu bên kia rốt cuộc cũng từ bỏ ý định nói thêm những lời làm cô xấu hổ, chất giọng Trịnh Lãng Yến mang theo dụ dỗ cùng trêu chọc: "Buổi tối có sợ thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi vẫn để mở máy."

Thân thể Lâm Tiếu cứng đờ, một dòng nước ấm nhẹ nhàng len lỏi vào đáy lòng.

"Ừm." Cô ngẩng đầu lên, cầm điện thoại, không quên dặn dò: "Cậu phải làm cho xong bài tập đó."

"Hừ." Trịnh Lãng Yến lập tức có chút bất mãn, "Cậu không thực tế chút nào. Không bằng cậu nói một câu thích tôi đi, nếu vậy thì tôi có thể chiến đấu hăng hái cả một đêm."

Đầu bên kia liền trầm mặc không nói, cậu nghĩ ý trong lời nói của mình chắc đã làm học sinh ngoan ngây thơ như Lâm Tiếu hiểu lầm, Trịnh Lãng Yến lập tức giải thích: "Học tập, ý tôi nói là chuyện học kìa."

Cậu thề, câu nói trước đó tuyệt đối không có ý gì khác

Lâm Tiếu bắt đầu lật từng trang sách ra, cô ngồi ở trên thảm, sau lưng dựa vào sô pha, cả người đều có cảm giác an toàn. Cô có chút giận dỗi mà nhỏ giọng nói thầm: "......Cậu cũng đâu có nói gì đâu......"

Lúc trước, cô chịu không nổi bộ dạng suốt ngày theo đuôi, đối xử tốt với cô của Trịnh Lãng Yến nên mới chủ động hỏi.

Trịnh Lãng Yến ngạc nhiên, sau đó trầm giọng mà cười, nói như đang cố ý: "Ha, tôi cho rằng hành động của mình rất rõ ràng rồi chứ."

Lâm Tiếu cắn môi ngẩn người một chút, bị cậu nháo như vậy căn bản không thể yên lặng đọc sách, sau đó liền nghe Trịnh Lãng Yến gọi cô một tiếng.

"Lâm Tiếu."

Lâm Tiếu không biết cậu sẽ nói ra cái gì kinh người nữa, nên không có đáp lại.

Giọng nói vững vàng nghiêm túc của Trịnh Lãng Yến ngừng lại một chút, tất cả tình cảm trong người đều đang sôi trào. Chảy thẳng xuống lắng đọng ở trước ngực. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, không chịu nổi nữa, thanh âm trầm thấp mang theo run rẩy từ lồng ngực.

"Tôi thật sự rất thích cậu."

"Thích đến không thể kiềm chế được."

- -----

Lâm Tiếu trực tiếp ôm thảm ngủ ở trên sô pha trong phòng khách.

Đến gần nửa đêm, ngoài cửa rốt cuộc cũng có tiếng động.

Cô ngủ không sâu nên nghe được tiếng mở khóa sau đó có người tiến vào. Không biết đụng phải cái gì mà phát ra một tiếng vang lớn, cả người ngã trên sàn nhà.

Lâm Tiếu hoảng sợ, sờ soạng bật chiếc đèn sàn ở bên cạnh.

Cô vội vàng mang dép lê, đi vài bước vòng qua cái bàn, chạy đến cửa.

Ấn mở đèn phòng khách, căn phòng tức khắc sáng rực lên. Lâm Tiếu giơ tay che mắt một chút. Thích ứng với ánh sáng rồi, cô mới thấy được người ngã trên mặt đất.

Trên người Khổng Kỳ nồng nặc mùi rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Tây trang màu xám bạc bị mở ra, có chút nếp uốn, cà vạt cũng bị anh kéo thấp xuống.

Anh ngửa mặt nằm dưới nền đất, môi khẽ nhếch, giữa chân mày lại hiện lên áp lực cùng sầu bi không nói nên lời.

Lâm Tiếu hoảng hốt, vội vàng ngồi xổm xuống nâng đầu anh nâng gối lên đùi cô.

Khổng Kỳ khẽ nhếch môi thở gấp, cảm nhận được tay cô, chậm rãi mở mắt ra. Ngưng mắt nhìn một lát, mới gợi lên khóe môi cười nhẹ: "Tiếu Tiếu...... Em...... Không ngủ được sao?"

Lâm Tiếu thấy anh chậm rãi duỗi tay lên, giơ tay cầm lấy, sau đó đặt ở đầu vai mình, ôm lấy tay anh dùng sức một chút: "Lên sô pha nằm trước đi. Trên đất cứng lắm."

Khó khăn lắm mới đỡ được Khổng Kỳ ngồi lên sô pha, Lâm Tiếu rót ly nước ấm, cẩn thận đưa tới bên môi anh: "Uống chút nước đi."

Khổng Kỳ thuận theo mà uống. Anh đỡ đầu một lát, men say dần tan đi chút ít, nhưng tầm mắt vẫn chưa minh mẫn.

Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Tiếu, lại hỏi thêm một lần: "Sao không về phòng ngủ?"

"Đang đợi mọi người về." Lâm Tiếu có chút lo lắng mà nhìn anh: "Mọi người đều đi đâu cả vậy?"

"Ở nhà một mình nên em sợ sao?" Khổng Kỳ nhìn cô chăm chú, không có trả lời câu hỏi của cô. Cơ thể bởi vì cảm giác say nên hơi đong đưa, tầm mắt cố gắng mà khóa ở trên mặt cô.

Lâm Tiếu cắn môi dưới, nghĩ nghĩ, gật đầu.

"Không phải sợ...... Ba cùng dì Lâm đi ra ngoài xử lý chút việc. Mấy ngày nay ở biệt thự bên kia, công ty anh có việc......" Khổng Kỳ giải thích, lảo đảo lắc lư mà giơ tay sờ đỉnh đầu Lâm Tiếu: "Anh xin lỗi, không nên để em ở nhà một mình, lần sau sẽ không......"

Lâm Tiếu lắc đầu, tầm mắt liếc thấy bóp da màu đen nằm giữa phòng khách.

Cô bước qua, vừa mới giơ tay nhặt, đột nhiên nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ được kẹp giữa xấp tiền. Một thiếu nữ tóc dài cười trông dịu dàng làm sao, ngũ quan vô cùng tinh xảo.

Lâm Tiếu nhấp môi, giả vờ như chưa nhìn thấy gì, nhặt mọi thứ đưa cho Khổng Kỳ.

Khổng Kỳ giơ tay tiếp nhận, ánh mắt đem biểu tình sững sờ của cô khi nhìn thấy ảnh chụp thu hết vào đáy mắt.

Anh có chút vụng về mà mở bóp da ra, nhìn ảnh chụp phía trên, đáy mắt đột nhiên xuất hiện một tia bị thương, giống như tự hỏi nói: "Tiếu Tiếu,...... Em có thích người nào hay không?"

Lâm Tiếu đột nhiên trừng lớn đôi mắt, trái tim cũng bởi vì chột dạ mà nhảy dựng lên không thể khống chế.

Tuy rằng cô hiểu rõ Khổng Kỳ sẽ không thể nào biết việc của cô với Trịnh Lãng Yến nhưng ánh mắt vẫn vô cùng khẩn trương mà nhìn anh.

Khổng Kỳ hơi nghiêng đầu, thấy bộ dáng Lâm Tiếu giống như bị dọa, có chút áy náy lại tự giễu mà cười một cái, giơ tay sờ đầu cô: "Xin lỗi em."

"Anh quên mất." Thanh âm Khổng Kỳ lúng ta lúng túng: "Em còn nhỏ như vậy mà."

Lâm Tiếu thấy sự bi thương không thể che dấu trong mắt Khổng Kỳ, yên lặng một chút, môi cô nhẹ nhàng giật giật nhưng vẫn không an ủi anh.

Cô chỉ có thể thuận theo trái tim mà nói: "Anh có muốn đi tắm không? Sau đó ngủ một giấc thì sẽ không khó chịu nữa."

Khổng Kỳ gật đầu, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tầm mắt ôn nhu cũng không có dời đi. Bỗng nhiên anh có chút khẩn cầu mà hỏi: "Tiếu Tiếu, em có thể gọi anh một tiếng anh trai hay không?"

Lâm Tiếu ngẩn người một chút, thuận theo mà kêu: "Anh Khổng Kỳ."

Sau khi trở về từ đảo Thiên Lâm, ngẫu nhiên cô cũng sẽ cùng Khổng Kỳ nói đùa vài câu, cũng chậm rãi đổi giọng gọi anh bằng "anh Khổng Kỳ".

Cô nhìn thấy Khổng Kỳ gật gật đầu, cười dịu dàng với cô. Nhưng không biết vì cái gì làm người khác cảm thấy sự quằn quại đau đớn lẫn thương tâm trong đó.

Cắn môi dưới, Lâm Tiếu cố lấy can đảm mà gọi một tiếng: "Anh."

Đôi mắt Khổng Kỳ khó có thể tin mà trừng lớn.

Ánh mắt thanh tĩnh trong phút chốc, bàn tay đang vuốt tóc của Lâm Tiếu cũng dừng lại, mang theo một chút run rẩy.

Lâm Tiếu bóp ngón tay, khẩn trương một lát, bỗng nhiên tràn ngập dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Khổng Kỳ, lại hoàn chỉnh mềm mại mà hô một tiếng: "Anh ơi."

Trong mắt Khổng Kỳ có tia sáng hơi lóe lên, cổ họng nhúc nhích, trả lời: "Ừ......"

Động tác trong tay anh rốt cuộc cũng tiếp tục, càng thêm nhẹ nhàng: "Tiếu Tiếu, có anh ở đây rồi. Đi ngủ sớm một chút đi, mai còn phải đi học."

Lâm Tiếu do dự mà nhìn anh: "Nhưng mà anh......"

"Anh ngủ ở phòng cho khách," Khổng Kỳ nhẹ nhàng cười, thu hồi tay: "Anh có thể tự xử lí, không cần lo lắng đâu."

——

Ngày hôm sau Lâm Tiếu dậy rất sớm, Lâm Tri Ngộ cùng Khổng Thượng Tân vẫn chưa về nhà.

Cô làm một ít bánh mì nướng đặt trên bàn, còn cháo thì để trong nồi giữ ấm.

Lâm Tiếu đứng ở trước cửa phòng cho khách do dự một lát, cuối cùng không gõ cửa mà lấy giấy ghi chú viết mấy lời nhắc nhở dán ở cửa. Mặc áo khoác lên, choàng khăn quàng cổ kỹ lưỡng, xách theo cặp sách ra cửa.

Vừa mới đổi giày xong mở cửa ra, liền nhìn thấy Trịnh Lãng Yến đang nhấc tay định ấn chuông.

Trịnh Lãng Yến nhìn thấy cô, lập tức có chút thỏa mãn mà cong môi cười: "Chào buổi sáng."

Lâm Tiếu đột nhiên giơ tay che miệng cậu, có tật giật mình mà nhìn về phía phòng cho khách, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.

Cô nôn nóng đẩy cậu ra ngoài, đóng cửa thật kỹ rồi kéo Trịnh Lãng Yến đi thật xa mới tức giận ngẩng đầu nhìn cậu.