Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 20




Edit by Link & Beta by Hy



Thời gian tan học và tan tầm là giờ cao điểm, trên đường rất đông, lái đến gần đèn xanh đèn đỏ thường bị kẹt lại, mấy phút rồi vẫn chưa đi được.

Lâm Tiếu cuộn mình ở hàng ghế sau, đầu được Trịnh Lãng Yến đỡ đặt lên đùi cậu.

Trịnh Lãng Yến ngồi thẳng tắp, nhìn phía trước bị kẹt đến mức nước chảy không lọt, lông mày nhíu lại càng sâu.

Lâm Tiếu gắt gao cắn chặt răng, cảm giác đau đớn khiến ý thức mơ hồ. Trán và cổ cô không ngừng toát mồ hôi, tóc gần như đều bị mồ hôi thấm ướt, thấm trên quần Trịnh Lãng Yến.

Một tay Trịnh Lãng Yến đỡ sau gáy cô, sợ cô ngã xuống hoặc bị va đập, tay kia sờ lên trán cô, vừa sờ một cái, cả tay đã đều là mồ hôi hơi nóng.

Sắc mặt tái nhợt, Lâm Tiếu gắt gao cắn đôi môi cũng không còn chút huyết sắc nào. Trịnh Lãng Yến nhìn cô nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, trái tim cũng co lại thật mạnh.

"Còn kẹt bao lâu nữa?"

Giọng nói của Trịnh Lãng Yến vô cùng cáu kỉnh.

Tài xế mới của Trịnh gia cũng bị giọng nói trầm thấp của cậu dọa cho giật mình, nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua nam sinh đen mặt ngồi phía sau đang ôm thiếu nữ, không dám chắc, nói: "Sắp rồi..."

"Đi vòng qua, không được thì tông thẳng. Không thấy cô ấy đau sắp chết rồi sao?" Dù sao cũng không nhịn được, Trịnh Lãng Yến bật ra tiếng gào thét.

Trước trước sau sau đều là xe, những lời này của cậu quả thực là mất trí rồi.

Tài xế siết chặt tay lái, giả điếc, không nói gì.

Hắn cũng không dám nghe theo. Tiền bồi thường xảy ra tai nạn xe cộ thì không nói, dù sao Trịnh gia cũng có rất nhiều. Nhưng nếu làm tiểu thiếu gia bị thương nguy hiểm tới tính mạng, chẳng phải Trịnh gia sẽ giết chết hắn sao?

Lồng ngực Lâm Tiếu phập phồng, vì nhịn đau nên hô hấp cũng trở nên gấp rút.

Cô há miệng, lại phát hiện mình không còn sức lực để mở miệng nói chuyện, bờ môi bị cắn đến gần như mất đi cảm giác.

Lâm Tiếu dốc toàn lực, giơ tay lên, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đang lau mồ hôi giúp cô của Trịnh Lãng Yến.

"Trịnh Lãng Yến..." Lâm Tiếu gần như mất đi cảm giác về nhiệt độ, chỉ nắm chặt Trịnh Lãng Yến theo bản năng, rốt cuộc mở miệng: "Cậu không được như vậy..."

Cả người Trịnh Lãng Yến đang tức giận như muốn nổ tung, đột nhiên bị cô vô lực nắm chặt, tấm lưng kéo căng chợt dừng một chút, sau đó cúi đầu đến gần cô, thả nhẹ âm thanh như đang dỗ dành: "Được được, cậu đừng nói chuyện, mình biết rồi."

Xe phía trước rốt cuộc cũng bắt đầu di chuyển. Tài xế lau lau mồ hôi trán, nhanh chóng lái xe ra ngoài.

Lâm Tiếu dùng sức nuốt nước bọt, nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Cậu đừng lo, mình không sao..."

Gần như ngay lập tức, bàn tay Trịnh Lãng Yến dời đi, ngón tay dán lên môi cô: "Lâm Tiếu, đừng tự cắn chính mình. Đau thì cắn mình đi, mình không sợ đau."

Lâm Tiếu ngừng một chút, cảm nhận được đốt ngón tay và làn da đang đặt bên môi, khẽ dừng lại, không nghe lời cậu mà chỉ gắt gao cắn chặt răng nhẫn nhịn.

Bờ môi cô còn dán trên da Trịnh Lãng Yến, nhẹ nhàng mềm mại, dường như biến thành một nụ hôn nhẹ nhàng

Một hồi lâu, đau nhức mới có phần qua đi.

Hai tay Lâm Tiếu lần mò tìm kiếm, bắt lấy tay Trịnh Lãng Yến, kéo mu bàn tay của cậu đặt lên trán mình, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng an ủi cậu: "Không đau..."

Khó khăn lắm mới tới được bệnh viện, Trịnh Lãng Yến gần như bế Lâm Tiếu chạy một mạch vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ nhanh chóng chuyển Lâm Tiếu đến phòng khác làm kiểm tra toàn diện.

Trịnh Lãng Yến lo lắng đi theo, một tấc cũng không rời, chạy lên chạy xuống, khẩn trương đến mức lưng áo đều bị mồ hôi thấm ướt.

Lúc thấy Lâm Tiếu suy yếu bị đẩy về phía trước, cậu vô thức nôn nóng nắm lấy tóc mình, nhất thời tâm tư gì cũng có.

Trên đường, nhận được điện thoại của nhà họ Khổng, cậu căn bản không có tâm tư giải thích, trực tiếp để bọn họ đến bệnh viện thành phố.

Khó khăn lắm mới có kết quả kiểm tra. Y tá vừa tháo khẩu trang xuống, vừa cầm tờ đơn đi ra thông báo với Trịnh Lãng Yến: "Bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính, cần giải phẫu cắt bỏ. Người nhà bệnh nhân muốn làm giải phẫu xâm lấn tối thiểu hay truyền thống?"

Trịnh Lãng Yến nghe thấy hai chữ "giải phẫu", nhất thời bùng nổ: "Phải phẫu thuật sao?"

"Vâng." Y tá nhướn mày nhìn nam sinh trẻ tuổi với ánh mắt lo lắng pha sợ hãi: "Nhanh đến bên kia xử lý thủ tục nộp phí, không thể kéo dài. Nếu không giải phẫu gây tê, cô gái kia sẽ bị đau sốc."

Trịnh Lãng Yến nhất thời trầm mặt, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt hai lần, sau đó trầm giọng, lạnh lùng nói: "Gọi viện trưởng của các người tới đây."

"Cái gì?" Y tá cũng bị lời nói của cậu làm cho sững sờ, sắc mặt và thái độ càng không tốt: "Cậu nghĩ bệnh viện là của nhà cậu mở à? Nhìn hai người có lẽ vẫn là học sinh nhỉ, tranh thủ thời gian gọi người lớn trong nhà đến làm thủ tục đi, giải phẫu không thể..."

"Tôi nói gọi viện trưởng của các người đến!" Cách cánh cửa phòng bệnh cũng có thể nhìn thấy Lâm Tiếu yếu ớt nằm truyền nước trên giường bệnh. Từng giây từng phút, Trịnh Lãng Yến đều không nhịn được, rống lên một tiếng.

Tiếp đó, không chờ đối phương có bất kỳ phản ứng gì, tự cậu đưa tay, tìm kiếm nửa ngày mới tìm được điện thoại, tay run run bấm điện thoại.

Chưa tới mười phút, lầu sáu bệnh viện rối loạn một trận.

Sau đó, cửa phòng bệnh của Lâm Tiếu bị đẩy ra.

Y tá thấy nam sinh vừa rồi trầm mặc đi vào, vừa chuẩn bị tức giận chọc cậu vài câu, đột nhiên nhìn thấy người mặc áo khoác trắng sau lưng.

Sửng sốt một giây, cô ta lập tức đứng lên: "Viện, viện trưởng..."

Người đàn ông nhìn thoáng qua cô gái đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, khoát khoát tay: "Tình trạng thế nào?"

Y tá ôm bệnh án, nơm nớp lo sợ trả lời: "Viêm ruột thừa cấp tính..."

Sau đó, cô ta thấy viện trưởng hơi lo lắng, đang xích đến gần bệnh nhân chợt dừng lại, thái dương khẽ giật.

Viện trưởng có phần bất đắc dĩ, quay đầu trừng mắt liếc nam sinh, sau đó thu lại tầm mắt: "Thông báo cho bọn họ, chuẩn bị giải phẫu."

"Hả?" Y tá hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Ngài muốn đích thân làm sao?"

"Ừm, nhân tiện cô nói rõ tình hình cụ thể cho tôi nghe."

"Được."

Y tá vừa đi ra ngoài, vừa dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn thoáng qua nam sinh dáng dấp đẹp trai lại có tính tình xấu xa kia.

Giải phẫu tiến hành không tới một giờ.

Nhưng Trịnh Lãng Yến cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ. Cậu đang chờ ngoài phòng phẫu thuật, tóc bị nắm đến rối bời, chốc lát lại thực sự không chịu được, hung hăng đập vào vách tường bệnh viện mấy lần.

Người nhà họ Khổng chạy tới rất nhanh. Lâm Tri Ngộ nước mắt rưng rưng, được Khổng Thượng Tân đỡ, hốc mắt đỏ bừng.

Quần áo trong của Khổng Kỳ hơi nhăn, áo khoác âu phục treo trên cánh tay như vừa đi gấp nên tóc cũng hơi rối bời.

Vừa vào, anh đã đi qua một bên, hỏi y tá tình hình cụ thể.

Không tới một tiếng sau, đèn đỏ của phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt.

Trịnh Lãng Yến gần như lập tức chạy tới đón đầu.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, viện trưởng mang vẻ mệt mỏi bước ra ngoài. Ông vừa tháo khẩu trang xuống, cánh tay đã bị nam sinh nắm chặt.

Trịnh Lãng Yến cao hơn ông một chút, bắt lấy tay ông, vẻ mặt khẩn trương lại sợ hãi: "Bác cả, giải phẫu thế nào rồi, có thuận lợi không, có phải rất nghiêm trọng không?"

Bị Trịnh Lãng Yến bắt lấy, hỏi một chuỗi vấn đề, viện trưởng Trịnh cũng sửng sốt mất một lúc, sau đó dừng lại, có phần bất đắc dĩ, trêu chọc cậu: "Nghiêm trọng. Hai mươi năm nay bác chưa từng làm cuộc giải phẫu nào lớn như vậy."

Nghe xong, Trịnh Lãng Yến còn tưởng là thật, vô thức buông lỏng tay, lập tức có vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc được.

Viện trưởng Trịnh bất đắc dĩ nhíu mày, nhìn hỗn thế tiểu ma vương làm mưa làm gió trong nhà lẫn bên ngoài, vậy mà bây giờ lại có dáng vẻ mất hồn như vậy, có phần bất đắc dĩ lại cưng chiều, xoa cổ cậu, nói sâu xa: "Cháu lớn, ngày thường phải đọc thêm sách. Lúc nãy cháu nóng nảy như vậy, bác còn tưởng cháu muốn bác làm phẫu thuật ghép tim cho người ta đấy."

Nghe vậy, Trịnh Lãng Yến sững sờ, rốt cuộc cũng hiểu đối phương đang trêu chọc mình.

Cậu lúng ta lúng túng, lại có phần khó tin, nói: "Ý là cô ấy không sao?"

"Có thể có chuyện gì được chứ?" Viện trưởng Trịnh hoàn toàn bị cậu làm cho tức cười: "Hiện tại cả bệnh viện đều biết bác đặc biệt chạy xuống làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa rồi, ai không biết còn tưởng người đang nằm bên trong là con gái rơi của bác đấy. Cháu thật có tiền đồ đấy."

Trịnh Lãng Yến trầm mặt, bị ông nói vậy nên có phần không vui, sau đó vẫn không yên lòng lắm: "Vậy cô ấy đâu?"

"Quan tâm người ta vậy à?" Viện trưởng Trịnh nhìn dáng vẻ khẩn trương của cháu mình, không nhịn được trêu chọc cậu: "Bạn gái nhỏ?"

Vẻ mặt ngượng ngùng, Trịnh Lãng Yến dừng một chút, một tầng đỏ ửng khả nghi hiện lên, tức giận nói: "Đừng nói! Cô ấy đâu?"

"Vội cái gì chứ, gây mê còn chưa tỉnh, còn phải truyền oxi, bơm giảm đau, đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt." Viện trưởng Trịnh bất đắc dĩ nói.

Trịnh Lãng Yến nghe thấy mấy chữ "phòng chăm sóc đặc biệt", lại lập tức bùng nổ: "Nếu không có chuyện gì thì sao phải vào phòng chăm sóc đặc biệt chứ?"

Viện trưởng Trịnh hoàn toàn bó tay, vừa tức vừa buồn cười, giơ tay đập đầu cậu một cái: "Cháu nên đọc sách nhiều hơn."

Lúc tỉnh lại, Lâm Tiếu đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Mê man mấy lần, rốt cuộc cô mới qua được thời hạn quan sát, chuyển tới phòng bệnh bình thường.

Dược hiệu của bơm giảm đau vẫn còn, Lâm Tiếu không cảm nhận được đau đớn của vết dao.

Đám người Lâm Tri Ngộ cũng đang chờ trong phòng bệnh.

Thấy y tá sắp xếp, điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt cho cô xong, Lâm Tri Ngộ mới bước tới, nắm lấy tay cô, vành mắt đỏ bừng, nước mắt lại muốn rơi xuống.

"Tiếu Tiếu, là mẹ không tốt, không chăm sóc tốt cho con. Có phải rất đau không?" Trong mắt Lâm Tri Ngộ tràn đầy đau lòng và áy náy.

"Không đau." Lâm Tiếu lắc đầu: "Chỉ là viêm ruột thừa thôi, cắt xong thì cũng không đau nữa, mẹ đừng lo."

Khổng Kỳ đến gần, xem đi xem lại, quần áo nhiều nếp nhăn, tóc cũng lộn xộn, trừng mắt nghiêm túc nói với cô: "Tiếu Tiếu, em đã gầy rồi, trông rất đẹp. Sau này không được học giảm béo giống người khác mà tùy tiện không ăn cơm. Cơ thể là quan trọng nhất, biết không?"

Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ khẩn trương lại mệt mỏi của anh, hơi buồn cười, trong lòng cuộn lên một cảm xúc khó hiểu, có phần không nói nên lời.

Khổng Thượng Tân ở bên cạnh vỗ vỗ vai Lâm Tri Ngộ đang nắm lấy tay Lâm Tiếu, trầm ngâm, nhắc nhở: "Trước khi xuất viện thì tiện thể làm kiểm tra toàn thân đi, tìm chuyên gia dinh dưỡng hỗ trợ vài bữa ăn dinh dưỡng nữa. Chuyện khác quan trọng đến đâu cũng không thể phá hư thân thể."

Cảm xúc khác thường và khó tả trong lòng lan ra. Lâm Tiếu rũ mắt, gật đầu.

Trong phòng yên tĩnh một lúc.

Ánh mắt Lâm Tiếu đảo qua một vòng. Không nhìn thấy bóng người mình muốn, cô lại chuyển qua hướng cửa.

"Tiếu Tiếu, con đang tìm gì vậy?" Lâm Tri Ngộ hỏi cô.

"Trịnh Lãng Yến đâu?"

Từ lúc vào phòng giải phẫu đến giờ, cô vẫn chưa nhìn thấy cậu.

Mặc dù trạng thái ý thức trước đó vẫn luôn rời rạc nhưng có rất nhiều chi tiết, cô vẫn còn có ấn tượng.

"Vừa rồi còn ở bên ngoài mà..." Khổng Kỳ cũng nghi hoặc tìm quanh một vòng. Anh đang nói, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.