Trở thành Hiền dung đồng nghĩa với việc có cung riêng của mình. Diệp Phương Nhã ngồi trên nhuyễn ỷ nhìn đoàn người đi đi lại lại sắp xếp đồ vật, lại vuốt ve rương châu báu được Hoàng thượng ban tặng, trong lòng thầm tính toán. Diệp Phương Uyên không biết có nhập cung hay không, đây là điều nàng lo lắng nhất. Nếu nàng ta nhập cung, sợ rằng sẽ kéo đến một vài phiền phức không đáng có. Cho dù nàng có cố mặc kệ đi chăng nữa thì nếu nàng ta phạm sai lầm, thân là tỷ tỷ, nàng cũng không tránh khỏi bị liên lụy, thực là một chuyện phiền não. Chưa kể đến... việc nàng được phong làm Hiền dung lần này chắc chắn kích động đến mấy vị phi tần kia, đặc biệt là Thục phi, không biết nàng ta có ý định gì không, thời gian này phải cẩn trọng hơn mới được.
Đúng lúc này, thái giám tổng quản của Hoàng hậu cầu kiến. Nàng cho y vào, tươi cười hỏi:
- Công công, Hoàng hậu có gì sai bảo bổn cung sao?
- Bẩm Hiền dung, Hoàng hậu nương nương cho triệu người đến Cảnh Phượng cung ạ. - Công công trên mặt cũng là nét cười, lấy lòng đáp. Ai mà không biết vị này với chủ tử của y đang có quan hệ tốt với nhau, Hoàng hậu cũng dặn phải đối Thiên Hiền Dung đon đả khéo léo, y cũng không có gan làm trái lời.
- Cảm ơn công công đã thông báo, bản cung lập tức tới ngay. - Diệp Phương Nhã gật đầu, đưa tay cho Trúc Mai đỡ mình dậy rồi nhanh chóng hướng ra ngoài cửa cung.
Kiệu vừa dừng lại trước Cảnh Phượng cung, nàng đã thấy đại cung nữ Y Hòa đứng đợi sẵn. Thấy nàng tới, Y Hòa cúi người hành lễ:
- Nô tì thỉnh an Hiền dung nương nương.
- Miễn lễ.
- Nương nương, Hoàng hậu người đã đợi sẵn, mời. - Y Hòa làm một động tác mời vô cùng cung kính rồi nhanh nhẹn đi trước dẫn đường.
Bước vào trong điện, nàng hướng tới Triệu Thục Nghi đang nhắm mắt dưỡng thần hành lễ.
- Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
- Miễn lễ. - Hoàng hậu mở mắt - Ban ghế ngồi.
Diệp Phương Nhã ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên phải Phượng vị. Hoàng hậu thân thiết cầm lấy tay nàng.
- Thế nào, cung điện mới được chứ?
- Tạ ơn tỷ tỷ quan tâm, Dĩ Hòa cung rộng rãi thoáng đãng, lại có vườn hoa nhỏ phía sau chăm chút gọn gàng đẹp đẽ, thật khiến người ta yêu thích không thôi. - Nàng đáp lời.
- Đúng vậy, bổn cung dụng tâm chọn cho nàng Dĩ Hòa cung còn là vì thuận tiện, có gì bổn cung cũng dễ dàng gọi nàng qua nói chuyện. - Hoàng hậu cười ngọt ngào nói.
Diệp Phương Nhã hiểu ý nàng ấy, gật nhẹ đầu, bàn tay cũng nắm chặt tay Hoàng hậu hơn. Dĩ Hòa cung ở gần Cảnh Phượng cung, không những thế còn rất gần Cảnh Long cung của Hoàng đế, nhưng lại ngược hướng với cung của Thục phi, để chọn được cung này Hoàng hậu hẳn tốn không ít tâm tư.
- Được rồi, hôm nay gọi muội tới đây vốn là muốn bàn chuyện khác. - Triệu Thục Nghi nhanh chóng đổi chủ đề - Nếu bổn cung nhớ không lầm, Thiên Hiền dung còn có một muội muội cùng cha khác mẹ?
- Dạ phải. - Diệp Phương Nhã cảnh giác đáp.
- Muội nhận xét nàng là người thế nào?
- Hoàng hậu tỷ tỷ... - Nàng do dự, lại thấy người kia gật nhẹ đầu khích lệ liền nói tiếp - Thứ cho muội nói thẳng, muội đối với mẫu tử nàng ta không ưa, hơn nữa nha đầu kia quá kênh kiệu, là thứ nữ mà luôn coi mình là đích nữ, rất dễ gặp họa từ miệng mà ra.
- Xem ra muội đối với nàng ta quan hệ không tốt. - Hoàng hậu cười cười, phe phẩy một tờ giấy trên tay - Hôm nay bổn cung được Nội các gửi lại bản danh sách các cô nương tham gia tuyển tú kì tới, vô tình thấy cái tên không khác muội là bao, xem chừng...
- Phương Uyên kia không thích hợp để vào cung, nếu nàng ta vào, e sẽ liên lụy đến muội. Tỷ tỷ có cao kiến gì chăng? - Diệp Phương Nhã biết Hoàng hậu có ý muốn giúp mình, cười nhẹ hỏi.
- Nữ nhân tham gia tuyển tú, bổn cung cũng chỉ có thể nhìn, không thể động tay, nhưng mà... - Triệu Thục Nghi nghiêng đầu, đặt tờ giấy xuống - Thượng nghi cục (*) từ trước đến giờ đều là cửa ải khó qua của các tú nữ, muội xem?
- Đa tạ tỷ tỷ, muội thật không biết cảm tạ sao cho đủ. - Nàng đáp lời.
Đột nhiên không tốn chút sức loại bỏ được một cái gai trong mắt, tâm tình trong nháy mắt thư sướng không ít. Hoàng hậu đã vì nàng mà giúp đỡ như vậy, nếu không thể đáp lại người thì thật hổ thẹn.
- Muội đã là người của bổn cung, bổn cung coi như muội muội ruột thịt mà đối đãi, sao còn khách sáo như vậy? - Triệu Hoàng hậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng, ý tứ nói - Bây giờ chung chiến tuyến chỉ có bổn cung và muội, những kẻ khác vốn chẳng đủ sức phản kháng lại người trong cái cung kia, bổn cung hiện tại còn có thể dựa vào cái ghế Hoàng hậu để giúp muội, muội cũng cần nhanh chóng kiếm cho mình chỗ dựa vững chắc hơn đi.
Ngừng lại một chút, Triệu Thục Nghi khẽ liếc cái bụng còn bẳng phẳng của nàng:
- Hoàng đế hiện tại chỉ có một hoàng tử và hai công chúa, mà vị hoàng tử này mẫu thân mất sớm, được giao cho Lan phi trông coi, vốn không được Hoàng đế dồn tâm bồi dưỡng. Hoàng thượng còn trẻ lại có tính toán riêng của mình, sẽ không tùy tiện để những nữ nhân có phẩm vị nhỏ mang cốt nhục của hắn, vì vậy... Muội phải tóm lấy cơ hội này cho bổn cung.
- Lời tỷ tỷ dặn dò rất đúng, Nhã Nhã rửa tai lắng nghe. Chỉ là...
Nữ nhân vào cung ai chẳng mong có thể dựng dục hài tử của Hoàng đế? Nàng tất nhiên chẳng phải ngoại lệ, nhưng đã một năm rồi... trừ bỏ thời gian đầu bị ép uống thuốc, từ khi làm Quý tần tới giờ nàng đã không còn bị ban thuốc, tính ra cũng đã nửa năm ròng... Nếu không nhanh hơn, để người khác chiếm được tiện nghi thì quả thật danh vị Hiền dung vẫn không đủ để nàng có thể ngồi yên! Chỉ là chuyện có hài tử này vốn không phải thứ nàng có thể khống chế trong lòng bàn tay.
- Không cần quá lo lắng, muội đang độ tuổi tốt nhất, không lí gì không thể có hài tử. Điều hiện tại muội cần quan tâm chính là làm sao trong kì tuyển tú này loại trừ những kẻ có tính uy hiếp, giữ lại thánh sủng bên mình, chuyện hài tử bổn cung tin sẽ nhanh chóng có tin tức. - Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, thong thả nói. - Đám tú nữ lần này không phải không có người giỏi, kẻ có nhan sắc lại càng không thiếu, phải nhân lúc muội vẫn còn giữ được tuổi trẻ mà giữ thánh sủng, có được hài tử trước khi những tú nữ kia được tấn phong lên trên phẩm vị Quý tần.
- Nghe lời tỷ tỷ, muội sẽ cố gắng hết sức, chuyện tuyển tú lần này nhờ cả vào tỷ rồi.
* thượng nghi cục: quản lý nghi thức, nghi lễ