Vụ Tô Hiền dung lần này, một thân Hoàng hậu gánh vác, cái trách nhiệm Hoàng thượng đổ lên đầu nàng ta quả thực không nhỏ. Mấy buổi thỉnh an tiếp theo, sắc mặt nàng ta đều xấu thậm tệ, tính tình cũng nóng nảy hơn, chỉ chực ai có tội liền bắt phạt. Diệp Phương Nhã may mắn hưởng ân huệ từ Hoàng đế, không phải đến Cảnh Phượng cung, nhưng trong lòng cũng hết sức rối bời. Giữa tình cảnh nước sôi lửa bỏng như thế này, nàng lại cứ khư khư ở yên trong điện, người khác dù không cố ý cũng sẽ sinh nghi. Mà với vụ việc còn chưa xử lý xong như vụ lần này, điều Hoàng hậu cần chính là một con tốt sẽ được nàng ta hiến tế, nàng lại làm kẻ khác nghi ngờ, không biết chừng nàng ta đã tính toán để đổ hết tội lỗi lên đầu nàng! Lần này Hoàng thượng cho Hoàng hậu toàn bộ quyền hạn, nếu chẳng may người bị gán tội là nàng, dù có sủng ái đến đâu chắc chắn Hoàng đế cũng không can thiệp. Chi bằng...
- Trúc Mai, đem giấy mực vào đây cho bổn cung.
Việc Trần Chiêu hoa đột nhiên tới tìm nàng, có lẽ Hoàng hậu cũng biết, nhưng nàng tốt nhất là vẫn tự mình bẩm báo lại với nàng ta, thể hiện rõ là mình muốn hợp tác. Chí ít, Hoàng hậu cũng sẽ không nghĩ nàng muốn làm ngư ông đứng nhìn trai cò đánh nhau mà hưởng lợi. Chỉ cần hướng mũi nhọn của nàng ta lên đầu kẻ khác, đến lúc đó, nàng mới có thể an tâm đứng nhìn.
- Đem cái này đến Cảnh Phượng cung, nhớ kĩ, không được để ai nhìn thấy. - Thổi nhẹ cho mực khô hẳn, nàng gấp lại gọn gàng, đưa cho Trúc Mai.
- Nô tì tuân lệnh. - Trúc Mai kính cẩn nhận lấy, cất vào trong áo rồi nhanh chóng lui ra.
Diệp Phương Nhã bưng tách trà trên tay, khẽ thổi cho chiếc lá trên mặt nước lay động, cười nhẹ. Nàng đã chỉ điểm rõ ràng như vậy, Hoàng hậu tất nhiên sẽ không làm khó nữa, tuy nhiên nàng ta có để bụng chuyện này không lại là việc khác. Dù gì thì nàng cũng đã về phe nàng ta, cứ ngồi không hưởng lợi mãi cũng sẽ khiến nàng ta ngứa mắt. Từ giờ đến sinh thần nàng còn nửa tháng, xem ra phải làm gì đó mới được.
---
Hoàng hậu nhận được thư, chỉ xem lướt qua rồi cho Trúc Mai về, cũng không nhắn gửi lời nào nữa, xem ra đã có chủ ý của riêng mình. Ba ngày sau, Hoàng đế cho gọi lần lượt Tam phi, Yên Hiền dung, Lương Hiền tần, Diễm Quý tần và nàng đến. Bàn chân được chăm sóc cẩn thận đã tốt hơn nhiều, nàng dựa vào Trúc Mai bước từng bậc tiến vào Cảnh Phượng cung, đã thấy Đế Hậu hai người và Tam Phi có mặt. Không khí trong cung nặng nề vô cùng, Hoàng đế sắc mặt âm trầm, Hoàng hậu lạnh tanh không cảm xúc, ba vị phi tần cùng Yên Hiền dung cũng chẳng mảy may mở lời. Đợi nàng thỉnh an xong xuôi rồi, Hoàng đế mới lên tiếng:
- Bình thân.
Nàng vừa ngồi xuống, Lương Hiền tần đã xuất hiện. Sau đó không lâu, Diễm Quý tần cũng đến, trên khuôn mặt xinh đẹp đã có nét hoảng hốt. Nàng ta ngồi xuống bên trái nàng, khẽ khều tay nàng hỏi:
- Thiên Quý tần tỉ, có chuyện gì sao?
- Cái này Quý tần nên hỏi Hoàng thượng, bổn cung cũng không biết. - Nàng bâng quơ đáp lại, cũng không thèm nhìn nàng ta đến một lần.
Nàng vừa dứt lời, Hoàng hậu đã lên tiếng:
- Cho giải Trần Chiêu hoa vào đây.
Trần Chiêu hoa vừa bước vào, không khí đã trở nên khác thường. Diễm Quý tần không nhịn được hô nhẹ một tiếng, ánh mắt thảng thốt nhìn chằm chằm vào bộ dạng lấm lem đã bị dụng hình kia. Lương Hiền tần nét mặt cũng hiện ra sự bất ngờ, nhưng nhanh chóng được che giấu. Chỉ có Thục Phi vẫn hơi nhếch khóe môi, vẻ mặt như thể nàng ta chỉ là người qua đường tới xem kịch vui.
Có thể thản nhiên đến mức này, tâm tư nàng ta rốt cuộc thâm sâu đến đâu?
Vị quan tra khảo bước ra ngay sau, cung kính hành lễ với Đế Hậu. Hoàng hậu mở lời trước:
- Trần thị có khai ra điều gì không?
- Bẩm, sau một hồi dụng hình, Trần Chiêu hoa đã khai mình bị người khác sai khiến. - Vị quan dõng dạc trả lời - Là do Diễm Quý tần uy hiếp.
- Cái gì? - Diễm Quý tần không thể tin được vào tai mình, lập tức bật dậy, tiến đến túm lấy cổ Trần Chiêu hoa - Ngươi muốn gì, đổ oan cho bổn cung?
- Diễm Cơ, về chỗ! - Hoàng hậu lớn tiếng gọi thẳng tên họ Diễm Quý tần - Nếu không nghe, lập tức trói lại bắt quỳ cạnh Trần thị!
Đoạn, Hoàng hậu quay sang nhìn vị quan kia:
- Còn gì nữa không?
- Bẩm, mới nói đến vậy Trần thị do không chịu được dụng hình đã ngất đi, không có thêm thông tin gì nữa ạ.
- Được rồi, ngươi lui ra đi, kéo cả Trần thị ra ngoài. - Hoàng hậu phẩy tay, rồi quay lại nhìn Diễm Cơ - Diễm Quý tần có gì muốn nói không?
- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, tần thiếp thực sự bị oan! - Diễm Cơ đã sớm không còn giữ được bình tĩnh - Mong nương nương minh giám!
- Ngươi nói ngươi bị oan, có bằng chứng không? - Hoàng hậu không tỏ thái độ, vẫn điềm nhiên hỏi.
- Bẩm, hôm đó tần thiếp đi ngang qua Lạc Tiên điện, thấy Trần Chiêu hoa quỳ ngoài cửa xin gặp Thiên Quý tần nhưng không được gặp, liền đưa nàng ta về cung hỏi chuyện, thực sự chỉ là vô ý. - Diễm Cơ vô cùng kích động - Là do lúc đó tần thiếp thấy nàng ta quỳ trước cổng Lạc Tiên điện nên mới...
- Ý ngươi là lúc đó Trần Chiêu hoa có mặt tại Lạc Tiên điện? - Hoàng hậu khẽ cười, rồi quay sang nhìn nàng - Thiên Quý tần có gì giải thích không?
Lửa đột nhiên bén đến chỗ mình, Diệp Phương Nhã không giấu khỏi căng thẳng, điềm đạm trả lời:
- Bẩm nương nương, hôm đó tần thiếp đang nghỉ trưa, nô tài bên ngoài cũng không dám làm phiền, vì vậy phải đến khi tần thiếp tỉnh dậy nghe bẩm lại mới biết. Lúc đó Trần Chiêu hoa đã được Diễm Quý tần dẫn đi rồi ạ.
- Ý ngươi là Trần Chiêu hoa chủ động tìm đến ngươi? - Hoàng hậu vẫn đóng vai quan xét xử tiếp tục hỏi.
- Dạ bẩm, đúng vậy ạ. Tần thiếp với Trần Chiêu hoa không quen biết, sao có thể giữa trưa đi gọi nàng ấy được? - Nàng vẫn cố gắng điều chỉnh giọng nghe tự nhiên nhất, đáp lại.
- Thiên Quý tần nói không quen biết, là thực sự không quen hay giả vờ không quen? - Yên Hiền dung đột nhiên lên tiếng - Nếu bổn cung nhớ không lầm, Trần gia và Diệp gia cùng xuất phát điểm ở Thịnh Bàn, DIệp lão gia và Trần lão gia cũng có quen biết.
- Đó là chuyện của bậc tiền bối, tần thiếp thân là nữ nhi, không dám tùy ý can dự. - Nàng ngay lập tức đáp lại không do dự - Nương nương đối với chuyện nhà người khác biết thật rõ, lẽ nào cũng quen biết Trần thị?
Yên Hiền dung bị nàng móc mỉa, không đáp nữa, chỉ nhìn về phía Đế Hậu nhỏ giọng:
- Tần thiếp đối với Trần thị không có quen biết, chỉ là nghe nói vậy thôi.
- Được rồi, nếu hai muội đều nói mình vô tội, vậy để bổn cung sai người lục soát, nếu không có gì tức là trong sạch, phàm có thứ gì liên quan, đến lúc đó sẽ xử phạt nghiêm minh. - Hoàng hậu lên tiếng. Ngay lập tức, hai nhóm nô tài đã đứng xếp hàng sẵn tiến vào. Nàng ta hạ giọng - Lục soát kĩ từng ngóc ngách cho bổn cung, nếu thấy bất cứ thứ gì khả nghi mau bẩm báo.
- Rõ!