Hậu Cung Tranh Sủng Truyện

Chương 40




Giờ Mão

Mạc Kỳ Thiên lẳng lặng bước khỏi nhuyễn sàng ấm áp, cẩn thận vun góc chăn lại cho Diệp Phương Nhã rồi để cho nô tì thay Long phục. Quay lại nhìn nàng nốt lần cuối, hắn khẽ dặn dò Trúc Mai:

- Hầu hạ chủ tử ngươi cẩn thận, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện của Từ tiệp dư và Hoàng chiêu dung.

- Nô tì tuân lệnh. - Trúc Mai rất biết điều mà trả lời, rồi cũng quỳ xuống hành lễ - Cung tiễn Hoàng thượng.

Long liễn rời Lạc Tiên điện được một đoạn rồi, Mạc Kỳ Thiên mới lên tiếng hỏi Trương Cảnh Đức:

- Hoàng chiêu dung kia đã tỉnh chưa?

- Khởi bẩm Hoàng thượng, đã tỉnh. - Trương Cảnh Đức cung kính đáp.

- Đem nàng ta giam vào Lãnh cung, ngay cạnh phòng Từ tiệp dư. - Mạc Kỳ Thiên không nhân nhượng lên tiếng, khiến Trương Cảnh Đức ngạc nhiên lắp bắp:

- Hoàng... Hoàng thượng, căn phòng đó...

- Từ bao giờ ngươi lại nhiều lời như vậy? - Hắn không hề tỏ rõ thái độ, nhưng đủ để vị Tổng quản biết rõ mình đã làm sai điều gì:

- Nô tài tuân chỉ.

Trương Cảnh Đức nhanh chóng phân phó việc đi kèm Long liễn lại cho một nô tài khác rồi đi ngay, trong lòng một hồi cảm khái. Lúc trước khi Từ tiệp dư bị nhốt vào căn phòng cạnh căn phòng kia đã xem như là phạm tử tội rồi, giờ Hoàng thượng còn không nể mặt mà biếm Hoàng chiêu dung vào căn phòng này... Nếu đó chỉ là một căn phòng thường thì không nói, đằng này lại là nơi năm đó Thái hậu nương nương khi còn làm Hoàng hậu đã đem Tư mỹ nhân - lúc này còn đang được Hoàng đế sủng ải - nhốt vào. Ba ngày sau, Tư mỹ nhân được phát hiện đã chết trong phòng trong tư thế bị siết cổ, đôi mắt mở to trông vô cùng đáng sợ. Từ ngày đó, mỗi lần đến trung tuần mỗi tháng thì căn phòng đó đều phát ra những tiếng khóc oán hờn vang khắp Lãnh cung, khiến người ta chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình.

Thái hậu nương nương... Trương Cảnh Đức lại khẽ thở dài, rảo bước đi về phía cung Thanh Ương. Năm đó Tiên hoàng lâm bệnh, Thái hậu một tay thâu tóm cả trong lẫn ngoài cung, quyền khuynh thế đảo, nhưng lại vẫn vì chút ghen tuông mà đang tâm giết hại kẻ khác. Hoàng thượng năm đó mới mười bốn tuổi chính mắt nhìn thấy mẫu hậu mình giết người, từ đó cũng trở nên băng lãnh tuyệt tình. Ông không dám đoán tâm tư Đế vương, nhưng có lẽ từ ngày đó, Hoàng thượng đối với Thái hậu không còn là kính sợ mà là kinh hãi. Cũng chính vì vậy mà người đối với chuyện phi tần hãm hại nhau cực kì khó chịu, cũng không đếm nổi bao kẻ cuồng si đã chết dưới tay vị Hoàng đế vô tình này.

Bước đến trước cung Thanh Ương, ông dừng lại giây lát rồi rảo bước đi vào trong, nhanh chóng lấy ra ý chỉ đã được Hoàng thượng soạn sẵn từ hôm qua:

- Hoàng chiêu dung tiếp chỉ!

Hoàng chiêu dung lảo đảo bước ra, nhìn thấy Thánh chỉ như vớ được bùa hộ mệnh:

- Trương công công, Hoàng... Hoàng thượng không trách phạt ta đâu chứ? Là Hoàng hậu, là nàng ta hãm hại ta!

- Nương nương, nô tài phụng chỉ đến đây, cái gì cũng không biết, chi bằng người nhanh chóng tiếp nhận Thánh chỉ? - Trương Cảnh Đức dù gì cũng đã theo Hoàng thượng nhiều năm, cư nhiên đến cả Hoàng hậu cũng chưa từng dám trách phạt, lời nói ra quả nhiên khiến Hoàng chiêu dung an phận quỳ xuống.

- Hoàng thượng có chỉ, Hoàng thị độc ác cay nghiệt, sử dụng độc dược hại người, Trẫm cảm thấy kinh tởm vô cùng. Nay tội nghiệt khó tha, bèn đem giam vào Lãnh cung, không được giao thiệp với bên ngoài. Lãnh chỉ!

- Cái... cái gì? - Hoàng chiêu dung kinh hãi ngồi bệt xuống mặt sàn, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc - Trương công công, Hoàng thượng, Hoàng thượng... Ta muốn gặp Hoàng thượng!

- Nương nương, Hoàng thượng đang thượng triều. - Trương Cảnh Đức nhẹ nhàng nhắc nhở, rồi quay lại phía sau gọi hai tên thị vệ - Còn đứng đó làm gì?

- Không... hai ngươi tránh ra... - Hoàng chiêu dung gắng sức giãy dụa nhưng vẫn nhanh chóng bị áp chế - Thả ta ra! Khốn kiếp, mẫu thân cùng huynh trưởng ta nhất định sẽ không để yên đâu! Diệp Phương Nhã, ngươi cứ đợi đấy!

Trong cung Thanh Ương chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết cùng lời nguyền rủa cay độc của Hoàng chiêu dung, nghe bi thảm vô cùng.

---

- Nương nương. - Quỳnh Như vừa từ ngoài bước vào, sắc mặt có chút thận trọng nhìn Diệp Phương Nhã và Trúc Mai - Có biến rồi.

- Có chuyện gì? - Diệp Phương Nhã vô cùng thảnh thơi ngả người trên nhuyễn ỷ đọc sách, nghe thanh âm có chút vội vã của Quỳnh Như liền ngẩng đầu lên.

- Hoàng thượng ngay sáng sớm đã hạ chỉ đem Hoàng chiêu dung giam vào Lãnh cung, còn là vào căn phòng cấm kia!

- Cấm phòng? - Diệp Phương Nhã mới vào cung, có một số chuyện cũng chưa rõ ràng. Thấy vậy, Trúc Mai vừa xoa bóp cho nàng vừa giải thích:

- Nương nương, đây chính là căn phòng khi xưa Tư mỹ nhân bị Thái hậu giam giữ, nghe nói sau khi chết oán khí ở đó đều rất nặng, chính là căn phòng ngay cạnh phòng Từ tiệp dư đấy ạ.

- Hoàng thượng lần này xem chừng rất giận dữ. - Nàng ngược lại không hề ngạc nhiên với việc này, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối - Sau này những loại chuyện đó không cần để tâm đến nữa, hai em chỉ cần hầu hạ ta tốt là được.

- Nô tì rõ rồi. - Trúc Mai cùng Quỳnh Như đáp lời nàng, sau đó cũng nhanh chóng lui ra.

Đột nhiên, căn phòng trở nên im lặng đến khác thường. Diệp Phương Nhã nhìn Quỳnh Như đứng chết trân ở cửa phòng, mặt tái mét, liền nhẹ nhàng đứng dậy tiến đến. Bên ngoài không có ai cả, nhưng mấy nô tì xung quanh đều bị dọa đến thất thần. Nàng khẽ nhếch môi cười nhạt. Hoàng đế dạo này đến đi đều không thông báo, có lẽ đã nghe được chút gì rồi.

Bỏ đi, Hoàng đế đã lặng lẽ lui thì hẳn trong lòng không so đo chuyện này, nàng bây giờ nên an phận thủ thường chờ thời cơ đến mà thôi!