Trung tuần tháng tám, sinh thần Thục Phi...
Hoàng cung một trận náo nhiệt, khắp nơi tiếng cười nói vang vọng. Cũng phải thôi, sinh thần Thục Phi cũng là một cái cớ để những kẻ thất sủng được thấy Thánh nhan, có khi lại vô tình khiến người để ý mà phục sủng cũng nên ấy chứ? Cho nên người nào người nấy trang điểm diễm lệ, y phục lộng lẫy tựa như có đại tiệc.
Cuối cùng, cái ngày đáng mong đợi ấy cũng đã đến. Tiệc được tổ chức ở Niên Hoa điện rộng rãi, còn có lối hướng thẳng ra vườn trúc phía sau, thực là một địa điểm thích hợp. Lần này xem ra Hoàng hậu cũng rất tâm huyết, biết Thục Phi thích mẫu đơn liền mời những thợ làm vườn giỏi nhất thiên hạ đến, đem mảnh vườn phía sau từ cúc vạn thọ chuyển thành mẫu đơn, còn có hoa đăng hình mẫu đơn để Thục Phi thả cầu điều ước nữa.
Người ngoài nhìn vào tất cho rằng Hoàng hậu thiện lương tốt bụng, đến sinh thần cho một tiểu thiếp nhỏ bé của phu quân mình cũng tất bật chuẩn bị như vậy, hơn nữa lại còn là kẻ đang đắc sủng nữa chứ. Chỉ có mình nàng ta biết, hiện giờ Triệu Gia đang bị Hoàng thượng khống chế quá nhiều, nếu nàng ta không làm gì đó, vậy... Cái gia tộc mà để đến được hôm nay phải đánh đổi bằng máu và nước mắt, sẽ trở về con số không trong sự dè bỉu của mọi người! Mà nàng, cũng không thể mãi yên ổn trên cương vị Chính cung này được!
Thà rằng hôm nay nhẫn nhịn Thục Phi một lần để lấy lòng Hoàng đế, còn hơn vì chút tự tôn nho nhỏ mà đánh mất tất cả. Nữ tử vào cung là đã xác định đánh đổi mọi thứ: thanh xuân, ái tình, tự do, thậm chí là cả tôn nghiêm của chính mình. Có nữ nhân nào không cần cúi đầu nhẫn nhục mà vẫn được sống sung sướng hay không? Phi, nữ tử không như nam nhân, tuyệt đối không được như vậy!
Khi Diệp Phương Nhã đến nơi thì mọi người cũng đã vào gần hết, chỉ thiếu hai nhân vật quan trọng nhất: Thục Phi và Hoàng đế. Theo như bình thường, Hoàng thượng sẽ đến sau tiệc chính, tức là giờ Dậu mới tới, giờ chỉ cần đợi Thục Phi đến là có thể khai cuộc được rồi.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, nàng chưa kịp ngồi yên vị trên ghế mây thì Thục Phi đã uyển chuyển bước vào, khụy gối hành lễ với Hoàng hậu, bộ diêu cũng vì thế mà rung rinh thích mắt. Phải nói quả thực trong số phi tần trong hậu cung này, Thục Phi vẫn là người diễm lệ nhất, vẻ đẹp của nàng ấy là một sự sắc sảo tinh tế, gò má hồng nhuận, đôi mắt đen láy cùng hàng mi cong dài, và đôi gò bồng nảy nở của nữ nhân mới hơn hai mươi. Cộng thêm thanh âm ngọt ngào và vũ đạo khuynh quốc khuynh thành của nàng ấy, quả thực đã tạo nên một tuyệt thế giai nhân mà nam tử hán nào cũng mong muốn. Có thể nói, so với những nữ nhân gạo cội trong cung hay cả những người mới như nàng, vẻ đẹp của nàng ấy là không người nào có thể so sánh được. Hơn nữa, không chỉ khuôn mặt đẹp, mà nàng ta hẳn cũng là một kẻ tâm cơ, có thể giữ Thánh sủng suốt ba năm không ngớt.
- Miễn lễ đi. - Hoàng hậu nhu thuận nói - Ban ghế ngồi.
Thục Phi gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu. Đây chính là cái Thánh ân khiến nhiều người ghen tị nhất - được ngồi ngang hàng với Hoàng hậu, chút nữa sẽ là bên tả Hoàng đế, cái đặc ân này ngoài Thục Phi chưa ai được nhận.
Tiệc bắt đầu. Những vũ công uyển chuyển bước tới, theo điệu nhạc mà nhún, xoay, từng động tác làm tà váy khẽ bay lên, trong không gian ngập hương mẫu đơn lại càng gợi tình. Chỉ tiếc những kẻ ở đây đều là nữ nhân, đối với sắc đẹp không có hứng thú, ngược lại còn nảy sinh chán ghét.
Nhạc dứt. Hoàng hậu vung tay ban thưởng rồi quay sang Thục Phi:
- Bổn cung còn nhớ rõ điệu Lạc Hoa Lưu Thủy ngày ấy muội múa trước Tiền điện, đúng là say đắm lòng người, những vũ công kia sao có thể sánh bằng?
- Hoàng hậu nương nương quá khen rồi. - Thục Phi tựa như xấu hổ lấy khăn tay che miệng - Nay vào cung còn bao muội muội đa tài khác, so với các nàng ấy thần thiếp có là gì đâu?
- Ai nói vậy. - Hoàng hậu cũng đáp lại - Trong mắt bổn cung, điệu múa ngày ấy của muội thực quá đặc biệt.
Hai người còn định tung hứng vài câu nữa, thì từ ngoài điện đã truyền đến tiếng hô:
- Hoàng thượng giá đáo!
Các phi tần cùng Hoàng hậu đồng loạt đứng dậy hành lễ. Mạc Kỳ Thiên khuôn mặt lãnh cảm tiến về phía Hoàng hậu, đỡ tay nàng ta và Thục Phi, sau đó mới quay người xuống:
- Miễn lễ cả đi.
Đợi mọi người yên vị cả rồi, tiếng nhạc một lần nữa réo rắt vang lên. Lần này, đích thân Mai Phi đứng lên, thanh âm ngọt ngào say đắm:
- Bổn cung vốn chẳng có gì góp vui, nay tặng nàng một khúc ca, không biết có được không?
- Mai Phi tỉ tỉ đừng khách sáo. - Thục Phi nhu mì đáp, khác hẳn dáng vẻ cao ngạo vừa rồi. Đúng là có Hoàng thượng ở đây, hồ li nào cũng có thể hóa thành nhu miêu cả!
Mai Phi cất tiếng hát. Đây không phải lần đầu tiên nàng được nghe thanh âm của nàng ấy, nhưng thực sự đúng là tuyệt phẩm. Giọng hát cao vút, ẩn bên trong là xúc cảm tha thiết ngọt ngào, như dồn cả hỉ nộ ái ố vào trong, hòa cùng tiếng cổ cầm, tiếng sáo trúc, thực khiến người ta lưu luyến mãi không thôi.
Tiếng hát nhỏ dần rồi ngưng. Mai Phi kiêu sa cúi nhẹ đầu hành lễ rồi bước về chỗ của mình, trước đó còn lướt mắt qua Thục Phi đầy ẩn ý.
Thục Phi cũng chỉ liếc nửa con mắt với nàng ta, ánh mắt bất giác quay sang phía Hoàng đế, mà lúc này, cái người được chú ý nhiều nhất ấy lại chọn cách im lặng ngắm nhìn một nữ nhân chẳng mấy đặc biệt. Điểm này, người biết đầu tiên chính là Hoàng hậu, nàng ta tuy trong lòng có chút tức giận, nhưng sự hả hê lại vượt qua tất cả. Thục Phi ơi Thục Phi, ngươi nhìn xem, ngươi cố gắng nắm Thánh sủng ba năm, giờ ai mới là người được Hoàng đế để tâm? Hoàng hậu đã là phu thê với Hoàng đế suốt bao năm, tất biết nếu không thực sự có ý thì Hoàng thượng sẽ không nhu tình chú ý một nữ nhân như vậy, nhất là ở trong tiệc sinh thần của người đã từng là sủng phi của hắn!