Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 40




“Nương nương, Nội Vụ phủ đã định ra vị phân cho các vị Tiểu chủ mới, mời nương nương xem qua.” Tiễn Thu đưa danh sách cho Chu Nghi Tu.

Chu Nghi Tu cầm lấy bản danh sách, sau đó nhẩm nhẩm những cái tên quen thuộc một cách cẩn thận: Tòng ngũ phẩm Lương viện Mộ Dung thị, Chính lục phẩm Quý nhân Phùng thị, Tòng lục phẩm Tài nhân Lục thị, Tòng lục phẩm Tài nhân Tiết thị, Tòng lục phẩm Mỹ nhân Tào thị, Chính thất thẩm Thường tại Hà thị, Chính thất phẩm Nương tử Lữ thị, Chính thất phẩm Nương tử Tần thị, Tòng thất phẩm Tuyển thị Lý thị, Tòng thất phẩm Tuyển thị Sử thị.

Những hình ảnh của kiếp nào lướt qua trước mắt như chiếc đèn kéo quân, Chu Nghi Tu nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó chỉ tay vào chỗ các cung đã được an bài trong bản danh sách rồi nói, “Sắp xếp cho Mộ Dung thị ở Cát Vân đường. Nàng ta được Hoàng thượng nhìn trúng, đừng để nàng ta phải chịu thiệt thòi.”

Tiễn Thu vừa nghe chủ tử nói vậy thì liền cảm thấy thể diện của Mộ Dung Thế Lan có phần quá lớn, không khỏi mở miệng góp lời, “Nương nương, Cát Vân đường này ở cung Mật Tú, mà hiện giờ cung Mật Tú vẫn chưa có chủ, bên trong chỉ có mấy Mỹ nhân Tài nhân sớm đã thất sủng, nàng ta lại là Tòng ngũ phẩm, nếu thật sự tới đó ở thì sẽ thành người đứng đầu. Chúng ta đề cao nàng ta quá rồi, phải không ạ?”

“Hoàng thượng nhìn trúng nàng, bản cung dĩ nhiên sẽ vì Hoàng thượng mà cho nàng một chút thể diện. Cứ như vậy mà làm đi.” Chu Nghi Tu tiếp tục nói, “Sắp xếp Tiết thị, Lý thị và Sử thị ở tại cung Đường Lê. chỗ đó là nơi thanh u* tao nhã, ba người họ đều đến từ Giang Nam, nhất định sẽ rất thích.”

*Thanh u: Thanh tịnh và đẹp đẽ

“Dạ, nô tỳ đã biết. Nương nương còn phân phó gì không ạ?”

“Tạm thời cứ như vậy đi, những người khác không cần động đến.” Chu Nghi Tu nói, “Ý chỉ sắc phong đều được ban ra đi cả chưa?”

“Dạ rồi, Khâm Thiên giám cũng đã chọn ngày hoàng đạo, đến khi đó thì sẽ có người đưa các vị tiểu chủ nhập cung.”

Chu Nghi Tu gật đầu, nói, “Vậy là tốt rồi, đây là lần tuyển tú đầu tiên kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ, nhất định phải làm cho thật đàng hoàng, không được để bất kỳ chuyện gì xảy ra.”

“Nương nương yên tâm, tất cả mọi người đều đã lấy lại tinh thần, đây là việc vui trong cung mà.”

Chu Nghi Tu ra vẻ trầm ngâm, nói, “Phải... Đây dĩ nhiên là việc vui, sau này nhiều người, chuyện cũng nhiều thêm...”

Thái hậu xem bản danh sách những người được sắc phong, sau đó quay sang nói với Chu Nghi Tu, “Làm rất tốt. Ngươi là người khiến ai gia yên tâm nhất... Mấy người này đều được chọn ra từ cả vạn người, sau này ngươi nhớ phải dạy dỗ các nàng cho tốt, để các nàng phụng dưỡng Hoàng đế thật tận tâm, vì hoàng gia mà khai chi tán diệp.”

“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ chỉ dạy các muội muội thật tốt.”

“Ừ.” Thái hậu vuốt cằm nhẹ nhàng, nói, “Ai gia thấy Mộ Dung thị vừa tiến cung đã là Tòng ngũ phẩm rồi, đây là ý của Hoàng đế à?”

Chu Nghi Tu đáp, “Dạ phải.”

Thái hậu nhìn nàng một cái, lại hỏi, “Ngươi nghĩ như thế nào?”

Chu Nghi Tu giật mình, đáp lại, “Theo nhi thần thấy, Hoàng thượng thích nàng là một chuyện, mẫu gia của nàng đang được Hoàng thượng trọng dụng cũng là một nguyên nhân.”

Trong mắt Thái hậu hiện lên một tia hài lòng. Bà ta nói, “Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt. Nữ nhân xuất thân thế gia, gia tộc lại hưng thịnh như vậy, chỉ sợ vị tiểu thư này tiến cung rồi, tính tình không thể kiềm chế được. Ngươi là Hoàng hậu, đến lúc đó nhớ chỉ điểm cho nàng ta một chút, bảo nàng ta phải biết mà kiên nhẫn, hiểu chưa?”

Chu Nghi Tu không khỏi cảm thán ánh mắt sáng như đèn đuốc của Thái hậu, vừa nhìn đã đoán được bảy tám phần tính cách của Mộ Dung Thế Lan. Nàng vội đáp, “Nhi thần đã rõ.”

Thái hậu nói tiếp, “Hoàng đế còn trẻ, mai này trong cung sẽ còn thêm nhiều người. Ngươi thân là hoàng hậu, chấp chưởng lục cung, tất không thể sinh lòng ganh tỵ, tránh làm ra những chuyện tổn hại đến thể diện hoàng thất. Dĩ nhiên, nếu phi tần phạm sai, ngươi cứ ấn theo cung quy mà xử phạt. Chỉ cần ngươi xử sự công bằng, chính trực, ai gia và Hoàng đế đều sẽ đứng về phía ngươi, biết không?”

“Nhi thần xin tuân theo sự dạy bảo của Mẫu hậu, nhất định dốc hết toàn lực để quản lý tốt hậu cung.”

Thái hậu đánh xong một đòn, không quên ném cho Chu Nghi Tu một trái táo ngọt. Bà ta nói, “Ai gia già rồi, chuyện của hậu cung, ai gia cũng không quan tâm được nhiều nữa. Ngươi phải có dáng vẻ của một mẫu nghi thiên hạ, hậu cung mới có thể hòa thuận, Hoàng đế càng yên tâm xử lý chính vụ ở tiền triều. Nếu không, hậu cung hỗn loạn, tiền triều cũng chẳng được an tĩnh. Ngươi ngàn vạn lần không được phụ hy vọng của ai gia đó...”

Mùng sáu tháng năm, vào năm Càn Nguyên thứ tám, tất cả cung tần lần lượt nhập cung. Mỗi người được đưa đến cung thất đã sắp xếp trước đó. Chu Nghi Tu bảo Giang Phúc Hải đi truyền chỉ, dặn các nàng ba ngày sau sẽ tới điện Chiêu Dương vào giờ Mão để hành lễ. Ngoài ý chỉ còn thưởng rất nhiều đồ, nàng đặc biệt dặn Giang Phúc Hải đưa nhiều hơn một chút khi qua chỗ Mộ Dung Thế Lan...

Giang Phúc Hải đi rồi trở về, bẩm báo lại toàn bộ cử chỉ lẫn hành động của mọi người, sau đó nói, “Khởi bẩm nương nương, sau khi Mộ Dung Lương viện tiếp chỉ và nhận đồ ban thưởng thì chỉ nói đa tạ nương nương, ngoài ra không còn câu nào khác. Theo nô tài thấy, tâm ý của nàng ta đối với người cũng chỉ là cho có lệ.”

Tiễn Thu nói, “Cùng lắm chỉ là một Lương viện, mới vào cung mà đã hành xử như vậy, tính cách tùy tiện đó giống Ninh Quý tần đến quá nửa.”

Chu Nghi Tu uống một ngụm trà thơm rồi nói, “Nàng ta không cảm tạ tấm chân tình của bản cung cũng không sao cả. Nàng ta là người mà Hoàng thượng nhìn trúng, bản cung chỉ cần thay Hoàng thượng để ý nàng ta một chút là được. Cô cô Giáo dẫn* của Mộ Dung thị nói thế nào?”

*Cô cô ở trong cung, chỉ dạy về các nghi lễ, quy tắc trước khi cung tần nhập cung.

“Ngược lại, Mộ Dung thị rất tôn trọng cô cô Giáo dẫn. Có điều, nàng ta kiêu ngạo, tự cho là mình xinh đẹp, mẫu gia lại được thế, lúc cô cô nói đến các vị nương nương, tiểu chủ trong cung thì sắc mặt nàng ta có hơi khác lạ...” Tiễn Thu nói vài câu nhẹ nhàng cho qua, cảm thấy chán ghét thái độ của Mộ Dung Thế Lan đối với chủ tử mình.

“Nàng ta được nuông chiều từ bé, lại là trưởng nữ của Mộ Dung thế gia, tính tình cao ngạo một chút cũng là chuyện bình thường. Không nói nàng ta nữa, những người khác thì sao?” Chu Nghi Tu liếc mắt sang Giang Phúc Hải, hắn lập tức đáp lời, “Lữ Nương tử nhờ nô tài đa tạ nương nương, Phùng Quý nhân cũng là người lễ nghĩa không sai, Hà Thường tại kia thì lại có chút... Lúc nô tài đi ngang qua, vô tình nhìn thấy nàng ta đang ở Cát Vân đường, trò chuyện rất vui vẻ với Mộ Dung Lương viện...”

“Nương nương, cái mũi của Hà Thường tại này sao mà thính đến thế, mới đó mà đã vội vàng đi nịnh bợ Mộ Dung Lương viện rồi.” Tiễn Thu nói, “Đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì, trong các vị cung tần nhập cung, trừ Mộ Dung Lương viện xinh đẹp hơn hẳn, dung mạo của Hà Thường tại quả thực rất xuất chúng. Nếu như hai người họ liên hợp lại thì...”

Chu Nghi Tu nói, “Không phải ngươi vừa nói đó à? Tính tình của Mộ Dung thị rất tùy tiện, mắt cao hơn đỉnh, sao có thể cho phép người khác chia đều ân sủng? Hà thị là kẻ nông cạn, cùng lắm chỉ biết nghe lời thôi. Nếu nàng ta đoạt đi ánh sáng của Mộ Dung thị, ngươi nói xem, người đầu tiên không dung được nàng ta sẽ là ai?”

Tiễn Thu cười nói, “Đa tạ nương nương đã chỉ điểm.”

“Giang Phúc Hải, Tào Mỹ nhân thì sao?” Chu Nghi Tu hỏi. Tào Cầm Mặc từng là quân sư của Mộ Dung Thế Lan trong kiếp trước. Mộ Dung Thế Lan có thể đứng vững ở hậu cung, nhiều năm không ngã, toàn bộ đều do một tay Tào Cầm Mặc thay nàng ta bày mưu tính kế, diệt trừ kẻ chống đối...

Giang Phúc Hải giật mình, đáp, “Vị Tào Mỹ nhân này là một người rất an tĩnh. Lúc nô tài đưa đồ đến nơi, Tào tiểu chủ đang thêu hoa ở trong phòng, nhìn thấy đồ của nương nương ban cho thì vô cùng cảm kích.”

“Xem ra Tào Mỹ nhân đã quyết tâm an phận. Dung mạo của nàng không xuất chúng, mẫu gia cũng chẳng tính là hiển hách. Những người mới đến đều sẽ dễ dàng xem nhẹ nàng. Ngươi dặn dò Nội vụ phủ, tuyệt đối không được khi dễ nàng, đối xử bình thường như các vị Mỹ nhân Tài nhân khác.”

“Nô tài nhớ kỹ.”

Mùng chín tháng Năm, toàn bộ giai nhân gặp mặt ở điện Chiêu Dương. Chủ vị các cung phân ra ngồi hai bên. Mười người mới tiến cung được Giang Phúc Hải dẫn vào, hành đại lễ với Hoàng hậu.

Bái kiến Hoàng hậu rồi, bọn họ tiếp tục hành lễ với Đoan phi, Cam Tu nghi và những Quý tần khác. Lúc đến lượt mình, Ninh Quý tần nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thế Lan đang đứng ở vị trí mình, thấy dung mạo đẹp đẽ đến không có gì sánh nổi của đối phương, trong lòng nàng ta không khỏi ghen tỵ, “Nhan sắc của Lương viện đây đẹp như vậy, thảo nào Hoàng thượng nhớ mãi không quên, ngay cả cách ăn mặc cũng rất khác biệt.”

Mộ Dung Thế Lan vận cung trang màu đỏ thêu kim tuyến, trên đầu cài một cây trâm ngọc tinh xảo, được làm khéo đến mức không ai bì kịp. Trên trâm ngọc đính đầy hạt châu là một viên dạ minh châu rất lớn, tỏa ra ánh sáng chói mắt, kết hợp với dung mạo được trang điểm kỹ càng của Mộ Dung Thế Lan khiến cả người nàng ta như chìm trong ảo mộng, phảng phất như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh...

Trong lòng Mộ Dung Thế Lan vốn đã mang tâm tư kết giao với Miêu thị, dù sao thì hai nhà đều xuất thân từ võ tướng chinh chiến chốn sa trường. Nhưng mà sau khi nghe những lời chua chát của Miêu thị, nàng ta không kìm được tính tình hung hăng của mình nữa, đáp trả lại ngay lập tức, “Nương nương khen lầm rồi, chỉ là đồ thường phối cùng ngọc thường mà thôi, đều là thứ phàm tục cả, đâu có so được với trâm cài lẫn nhan sắc ổn trọng* của nương nương.”

*Thận trọng, vững vàng, ổn định

Sắc mặt Miêu thị nhất thời trầm xuống, hai má ửng đỏ vì giận dữ. Nàng ta không ngờ là Mộ Dung Thế Lan lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ngầm ý châm chọc nàng ta tuổi già, nhan sắc tàn phai. Cơn giận của Miêu thị chuẩn bị phát tác lần nữa, Chu Nghi Tu đành phải ho khan một tiếng, nói, “Được rồi. Ngày tháng sau này còn dài, các tỷ muội có nhiều thời gian để tâm sự, không cần nóng lòng như vậy đâu.”

Nàng quay đầu, hỏi Giang Phúc Hải, “Bên Thái hậu nói thế nào?”

“Thái hậu nói các vị tiểu chủ nhập cung là việc vui, người đều biết tâm ý của các vị, nhưng mà Thái hậu muốn tịnh tâm lễ Phật, cho nên mọi người không cần qua đó bái kiến.”

Chu Nghi Tu vuốt cằm, nói, “Nếu đã như vậy, các muội lui về nghỉ ngơi trước đi, dù sao cung tần cũng mới đến, cần nhiều thời gian để thích ứng.”

Chư phi đồng loạt đứng dậy hành lễ rồi rời khỏi. Đợi bọn họ đi hết, Tiễn Thu mới thưa chuyện, “Nương nương, sợ là Ninh Quý tần không phải đối thủ của Mộ Dung Lương viện. Nàng ta ngoài mạnh trong yếu, rốt cuộc cũng chỉ được dung mạo đẹp đẽ mà thôi. Trái lại, y phục của Mộ Dung Lương viện thật sự có hơi huênh hoang rồi.”

Chu Nghi Tu lơ đễnh, nói, “Hoàng thượng thích nàng ta cũng vì điểm này. Mặc dù nàng ta có huênh hoang đến mức nào đi nữa, có Hoàng thượng làm chỗ dựa, ai dám nói nàng ta nửa câu?”

Mộ Dung Thế Lan vừa theo đám người rời khỏi điện Chiêu Dương thì đột nhiên nghe có tiếng ngựa hí ngân dài. Một con ngựa thoát khỏi sự trói buộc của đám cung nhân, phóng thẳng hướng đến Thượng Lâm Uyển.

Đám phi tần yếu đuối sợ đến mức hoa dung thất sắc*, né tránh đến mức hỗn loạn cả lên...

*Mặt cắt không còn giọt máu

“Không phải chỉ là súc sinh thôi sao, có cái gì đáng sợ!” Mộ Dung Thế Lan từ nhỏ đã cùng hai vị huynh trưởng học tập cưỡi ngựa với phụ thân. Thấy mọi người kích động như vậy, khuôn mặt nàng ta liền lộ ra vẻ khinh thường.

Nàng ta giật cây roi trong tay cung nhân, quất mạnh lên thân ngựa. Con ngựa vồ lên, Mộ Dung Thế Lan lắc mình né qua, sau đó xoay người một cái, trực tiếp nhảy lên ngựa, nắm chặt dây cương của nó mà cưỡi...

Ngựa và người cùng nhau chạy. Đám cung nhân vội vàng né tránh. Qua chừng bốn năm vòng, con ngựa mới bình tĩnh trở lại. Để nó đi chậm, Mộ Dung Thế Lan ghìm chặt dây cương, đưa nó trở lại chỗ ban đầu. Sau một hồi chạy như bay, tóc tai nàng ta rối hết cả lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoạt bát, linh động.

Vừa mới xoay người xuống ngựa, Mộ Dung Thế Lan đột nhiên nghe tiếng vỗ tay. Qua đầu lại, nàng ta phát hiện ra Huyền Lăng, không biết hắn đã đứng đó nhìn từ bao giờ.

Mọi người vội vàng cúi người hành lễ, Mộ Dung Thế Lan cũng không ngoại lệ, đồng loạt hô vang, “Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Huyền Lăng tự mình đỡ nàng ta đứng dậy, “Nàng cưỡi ngựa rất tốt, là do phụ thân dạy à?”

“Dạ phải. Từ nhỏ, nô tì đã cùng các ca ca học với phụ thân.” Khuôn mặt của Mộ Dung Thế Lan đỏ bừng, nàng ta còn thở hổn hển.

Huyền Lăng cười rất sảng khoái, “Vừa rồi nhìn nàng cưỡi ngựa đã khiến trẫm được mở mang tầm mắt, không hổ là cha nào con nấy. Trẫm còn nhớ lúc tuyển tú, nàng nói nàng giỏi về cưỡi ngựa và bắn cung, trẫm vốn còn tưởng đó chỉ là lời nói đùa của nữ nhân, bây giờ xem ra... quả không hổ danh chút nào.”

“Nếu Hoàng thượng có hứng thú, nô tì không ngại cùng Hoàng thượng so tài.”

Huyền Lăng có chút kích động, cảm thấy Mộ Dung Thế Lan thú vị làm sao. Hắn nói, “Nàng mới thuần phục ngựa, nhất định là đã mệt rồi. Nếu bây giờ trẫm so tài với nàng, đó chẳng phải là thắng không cần phải nói sao?”

Mộ Dung Thế Lan ngẩng đầu, đáp, “Chỉ là việc nhỏ, nào đáng nói đến. Lúc còn ở nhà, mỗi ngày nô tì đều cưỡi ngựa đến hai, ba canh giờ đấy. Mắt phượng của nàng ta càng tăng thêm mấy phần khí khái của một bậc anh hùng kiêu ngạo.

Huyền Lăng cười nói, “Nếu đã như thế, trẫm sẽ so tài với nàng một lần, hy vọng giai nhân của trẫm không mệt mỏi quá đấy.”

Mộ Dung Thế Lan nghe ra ngụ ý trong lời của Huyền Lăng thì cảm thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt càng trở nên kiều mỵ. Huyền Lăng nắm lấy tay nàng ta, hai người cùng bước đến mã trường*...

*Trường đua ngựa