Điện Chiêu Dương lúc này chìm trong khoảnh khắc bình yên.
Vĩnh Thái càng lớn càng đáng yêu, Huyền Lăng vì vậy mà cũng sinh ra mấy phần thương yêu hơn trước.
“Trẫm là phụ hoàng của con, con có biết không?”
Vĩnh Thái cười khanh khách. Chu Nghi Tu cũng không nhịn được cười, nàng nói, “Hoàng thượng, Công chúa còn chưa biết nói đâu đấy.”
“Trẫm thấy con bé không có yếu ớt như lúc mới sinh. Đều nhờ công lao của ái phi cả.”
“Công chúa là con gái của nô tì, có khổ cực cách mấy cũng đáng mà. Nhưng mà nhìn lại, vẫn là Công chúa thân thiết với Hoàng thượng hơn. Người xem, ánh mắt của nó cứ nhìn người chằm chằm, đúng như câu phụ tử liền tâm.” Chu Nghi Tu véo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Vĩnh Thái, cười cười.
“Để trẫm xem nào.” Huyền Lăng nghe nàng nói xong liền ôm chặt Vĩnh Thái vào lòng, “Quả đúng như vậy. Con gái của trẫm rất lanh lợi.”
“Phụ hoàng...” Dư Phong ngồi trong lòng nhũ mẫu chợt vỗ tay kêu to một tiếng.
Chu Nghi Tu nói, “Coi kìa, Hoàng thượng chỉ để ý Công chúa, quên mất Phong nhi rồi.”
Huyền Lăng mỉm cười, “Dư Phong là con trai trưởng của trẫm, sao lại tranh giành với muội muội chứ?”
Dư Phong nghe xong, hắn có hơi xụ mặt, sau đó liền nói, “Nhi thần phải bảo vệ muội muội, không để ai khi dễ nàng...”
Huyền Lăng vừa nghe thì vô cùng sửng sốt, hắn dang tay đón Dư Phong vào lòng, “Phong nhi trưởng thành rồi. Mới có bao lâu không gặp, phụ hoàng không biết là con lại có thể nói như vậy đấy.”
Dư Phong cắn một cái vào má của Huyền Lăng rồi nói, “Nhi thần rất nhớ phụ hoàng. Mỗi ngày phụ hoàng đều đến thăm nhi thần có được không?”
Bất thình lình, Lý Trường từ bên ngoài chạy vào. Thấy Hoàng thượng còn đang dỗ con, hắn muốn nói cái gì đó lại thôi. Huyền Lăng ra lệnh, “Có gì nói thẳng đi.”
Lý Trường khom người, bẩm báo, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương phạt Miêu Quý nhân phải quỳ dưới nắng hai canh giờ. Miêu Quý nhân đã ngất đi rồi.”
Vừa nghe được tin, Huyền Lăng vội giao Dư Phong lại cho Chu Nghi Tu rồi xăm xăm bước ra ngoài. Chu Nghi Tu cũng cùng đi theo hắn đến Châu Quang điện. Chỉ còn trăm bước đến chính điện, đã thấy Miêu thị gục ngã trên nền đất, bên cạnh là hai tên nội thị đang hắt nước vào người nàng ta để buộc nàng ta tỉnh lại. Ai nấy thấy cảnh tượng này đều không khỏi chặc lưỡi. Dù cho Miêu thị chưa khôi phục thân phận Quý tần, nàng ta cũng là phi tần của Hoàng đế, sao có thể để hai tên nô tài to gan lớn mật đối đãi như vậy?
Lý Trường còn định quát lớn, Huyền Lăng đã ra hiệu, bảo hắn lùi lại phía sau, những người đi theo cũng không được lên tiếng.
Chu Nghi Tu thấy tình cảnh này liền nhớ lại chuyện kiếp trước. Chẳng qua khi đó nàng sống chết mặc bây, lần này không thể để mặc như vậy được.
*Kiếp trước, Chu Nhu Tắc từng phạt Miêu thị quỳ dưới nắng như thế này, kết cuộc khiến nàng ta sảy thai.
Miêu thị cảm thấy choáng váng cả đầu, ánh nắng gay gắt cứ chiếu vào mắt nàng ta. Vài phi tần phẩm cấp thấp bị dọa đến trắng cả mặt, bọn họ vội vàng cầu xin, “Hoàng hậu nương nương, Miêu Quý nhân nhất thời hồ đồ. Xin nương nương tha thứ cho nàng ta...”
Chu Nhu Tắc ngạo mạn nói, “Miêu thị liên tục chống đối bản cung! Hôm nay không phạt nặng, ngày sau làm sao nàng ta nhớ được? Nếu ai còn lắm miệng, bản cung sẽ bắt các ngươi quỳ cùng với nàng ta, để coi đám người các ngươi có tỷ muội tình thâm hay không?!” Phía sau Nhu Tắc có Thính Tuyết và Thưởng Tinh che lọng quạt mát, nàng ta cảm thấy đâu cần vội vàng tha thứ.
Vừa dứt lời, không ai dám hó hé gì thêm.
“Hoàng thượng, chúng ta qua đó đi. Miêu muội muội xưa nay đã quen an nhàn sung sướng, làm sao mà chịu nổi? Lỡ như bị trúng nắng độc thì phải thế nào?” Chu Nghi Tu thấy Huyền Lăng đã trở nên kinh ngạc, nàng liền nhỏ nhẹ nói.
“Uyển Uyển... sao Uyển Uyển lại làm ra những chuyện này?” Huyền Lăng tựa như còn chưa tin vào những gì mình thấy.
Chu Nghi Tu vốn là chờ hắn nói những lời này, nàng tiếp tục, “Miêu muội muội xưa nay thẳng tính, sợ rằng cũng vì vậy mà khiến tỷ tỷ tức giận. Lúc trước, tỷ tỷ nhiều lắm cũng chỉ trách phạt cung nữ thái giám, không hiểu sao hôm nay lại xảy ra chuyện này...”
Huyền Lăng cả kinh, “Cái gì? Nàng ấy thường xuyên trách phạt đám cung nhân à?”
Chu Nghi Tu vội vàng quỳ xuống, thỉnh tội, “Nô tì lắm miệng! Tỷ tỷ đang mang thai, khó tránh khỏi tâm tình thất thường, xin Hoàng thượng đừng để trong lòng!”
Thấy váy của Miêu thị có vệt màu sẫm, Chu Nghi Tu biết nàng ta đã sảy thai. Lúc này, nàng mới ghé sát tai của Huyền Lăng mà nói, “Hoàng thượng, Miêu muội muội có chút gì đó không được bình thường. Xin Hoàng thượng triệu Thái y đến xem thử.”
Đến tận ngày hôm nay, chứng kiến hành động và lời nói của Chu Nhu Tắc, Huyền Lăng cảm thấy bàng hoàng cả người. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới nói được một câu, “Truyền khẩu dụ của trẫm: Miêu thị phạm thượng, đưa nàng ta về rồi cấm túc ở Diên Hi cung, không cho phép kẻ nào lại gần. Mặt khác, gọi Thái y tới xem một lát.” Nói xong, hắn không nhìn lại lần nào nữa, quay đầu đi ra khỏi Cam Tuyền cung.
“Tiễn Thu, ngươi cũng nghe Hoàng thượng nói rồi đó, tới chỗ tỷ tỷ truyền chỉ đi.” Chu Nghi Tu bình thản mà phân phó thị tỳ. Huyền Lăng, không biết ngươi cảm thấy thế nào sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của tỷ tỷ nhỉ? Còn ta, ta cảm thấy sảng khoái vô cùng!
“Nô tỳ tuân mệnh.” Tiễn Thu phúc thân, giọng nói ẩn chứa tiếng cười khi người gặp họa.
Huyền Lăng trở về Nghi Nguyên điện. Lý Trường nín thở đứng ở một góc, ngay cả ho cũng không dám, lo sợ làm Hoàng đế tức giận. Ai có thể ngờ được chứ? Trước mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu như con chim nhỏ dịu dàng, hiền hậu ngoan ngoãn, sau lưng lại là cọp mẹ tâm ngoan thủ lạt!
Một tên thái giám mang lên cho Huyền Lăng một chén băng giải nhiệt. Trong cơn thịnh nộ, vị Hoàng đế trút toàn bộ cơn giận xuống. Hắn hất mạnh tay một cái, chén sứ bị bể nát, từng mảnh vỡ lan ra trên sàn.
Lý Trường rụt cổ, không dám lên tiếng, đợi đến chủ tử bớt giận thì thôi. Hắn lặng lẽ sai người thu dọn đống bị bể nát, vừa đi vừa nhón chân rất khẽ. Huyền Lăng rất cố chấp, không chịu thừa nhận nữ nhân mình yêu là một độc phụ!
Đúng vào lúc đó, Tiễn Thu tiến vào. Lý Trường vội vàng đẩy nàng ta đi. Huyền Lăng vừa kịp nhìn thấy, lạnh giọng hỏi, “Quý phi có chuyện gì sao?”
Tiễn Thu cúi đầu, đáp, “Hồi Hoàng thượng, nương nương sai người đưa Miêu Quý nhân về Diên Hi cung. Thái y xem qua rồi nói...”
“Nói cái gì?!” Huyền Lăng lúc này đang rất giận. Hắn không muốn nghe mấy câu dài dòng.
“Thái y nói... Miêu Quý nhân trúng nắng độc, lại thêm thân mình quá mức yếu ớt nên đã... đã sảy thai rồi.”
“Cái gì? Miêu thị có thai?”
“Dạ phải. Thái y nói là hai tháng ạ.”
Huyền Lăng không biết lúc này phải nói cái gì nữa. Hắn phất tay, ra hiệu cho Tiễn Thu lui ra.
Tiễn Thu vừa đi, Thính Tuyết đã vội chạy đến. Nàng ta quỳ “phịch” một tiếng rất mạnh, nói với giọng hốt hoảng, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đau bụng không ngừng, sợ là sắp sinh rồi ạ!”
“Còn đứng ở đó làm gì? Mau truyền Thái y!” Huyền Lăng rốt cuộc vẫn là trọng tình. Mặc dù nhất thời bị đả kích, nhưng hắn vẫn yêu thương đứa nhỏ của hắn và Chu Nhu Tắc.
Ngự giá vừa tiến đến Châu Quang điện, đã thấy bên trong hỗn loạn khắp chốn. Tiếng kêu thảm thiết của Chu Nhu Tắc liên tục truyền ra bên ngoài.
Hai bàn tay Chương Di toàn là máu. Hắn phải rất chật vật mới lau sạch sẽ được rồi vội chạy ra ngoài tiếp giá. Huyền Lăng hỏi với giọng sốt ruột, “Hoàng hậu thế nào?”
“Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu bị xuất huyết liên tục. Đứa nhỏ... đứa nhỏ đã chết rồi.” Trên trán của Chương Di đầy mồ hôi, hắn tưởng như mình còn một nửa cái mạng để sống.
“Thái hậu giá lâm!!!!”